“Ngươi, xê chỗ cho người ta ngồi.”
Dịch Phong đạp một cước vào Ngao Khánh nói.
Cẩu Tử nhìn nữ tử áo xanh một cái, xê vào trong góc.
“À...”
Tuy nhiên, nữ tử áo xanh nghi ngờ nhìn Ngao Khánh, nàng luôn cảm giác Ngao Khánh rất giống Phệ Thiên Yêu Lang, nhưng trên người hắn lại không có chút khí tức nào của Yêu Lang.
Cẩu tử liếc nàng một cái.
Những nhắc nhở khi ra ngoài của chủ nhân, hắn không dám coi thường, luôn luôn khiêm tốn.
Cho nên cũng thu toàn bộ khí tức lại, trên cơ thể cũng xuất hiện một vài điểm thay đổi nho nhỏ.
Vì vậy bây giờ hắn, cho dù là Võ Thánh ở trước mặt cũng khó có thể nhận ra hắn là Phệ Thiên Yêu Lang, muội muội thúi này nhìn ra được mới là lạ.
“Vết thương của ngươi, không sao chứ?”
Dịch Phong nhìn vết thương trên đầu vai của nữ tử áo xanh, nhíu mày một cái, một đao kia hạ xuống là nhìn thấy cả xương, đau biết bao nhiêu cơ chứ!
“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng!” Nữ tử áo xanh khoát tay nói.
“Chi bằng ta giúp ngươi xem một chút?” Dịch Phong nhẹ giọng nói:” Tại hạ khá hiểu y thuật, có lẽ có thể giúp được ngươi.”
Nghe vậy, lão Vương cùng ngồi trong xe ngựa tôn kính nhìn Dịch Phong một cái.
Tiên sinh thật tốt.
Cho dù đối mặt với loại hậu bối chưa mở mắt này, vẫn luôn đầy lòng trắc ẩn.
Có thể khiến tiên sinh ra tay, cũng không biết là phúc mấy đời của tổ tiên hậu bối này để lại nữa.
“Ngươi?”
Nữ tử áo xanh nhìn Dịch Phong một cái, lắc đầu nói:” Đây cũng không phải là vết thương thông thường, ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng đây không phải là chuyện mà phàm nhân như các ngươi có thể giải quyết.”
“À, được rồi.”
Dịch Phong sờ mũi một cái hóa giải lúng túng.
Nhưng lão Vương một bên nhìn nữ nhân đó như nhìn một kẻ ngu xuẩn vậy, phải có ngu xuẩn biết bao mới từ chối tiên sinh cơ chứ?
Phúc đức mấy đời tổ tiên để lại cứ như thế bị chính tay mình hủy hoại, thật không biết liệu nàng có hối hận mà thắt cổ sau khi biết được sức mạnh của tiên sinh không nữa.
Mà thôi cho qua.
Tiên sinh đều đã không nói gì, hắn chắc chắn sẽ không lắm mồm một câu, chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, từ đầu đến cuối không biết bầu trời rộng lớn!
“Các ngươi tiếp tục tiến về phía trước, có phiền phức ta sẽ tự giải quyết!”
Sau khi Nữ tử áo xanh băng bó đơn giản vết thương lại, phân phó một tiếng, liền nhắm mắt bắt đầu chữa thương.
Đoàn xe, chậm rãi tiến về phía trước.
Một ngày trời trôi qua, đã cách xa bình Giang Thành.
Đại lục Tiên Giang này không thể so với kiếp trước, lãnh thổ không biết rộng bao nhiêu, ngoại trừ một ít thành trì và nơi con người tụ tập ra, phần lớn những nơi khác chưa phát triển, các khu vực lân cận đều cằn cỗi và ít người.
“Keng!”
Ngay tại lúc này, tiếng rút kiếm đột nhiên vang lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dịch Phong vén rèm lên nhìn một cái, nhất thời phát hiện có một đám người hung dữ bao vây bọn họ.
“Sơn tặc?”
Sắc mặt Dịch Phong nhất thời thay đổi.
“Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua đây phải để lại lộ phí!”
Người đàn ông cầm đầu thân cao tám thước, tóc tai bù xù, vung đại đao trong tay lên hét lớn: “Khuông Cương đại gia của Thanh Long trại ở đây, người trên xe, còn không mau lăn xuống cho ta!”
“Cút xuống đây.”
Thủ lĩnh Khuông Cương hét lên, những tên thổ phỉ còn lại cũng đồng loạt hét lớn, thể hiện khí thế của chúng.
Điều mà mọi người không nghĩ tới là, thực lực của đám sơn tặc này còn rất mạnh, tên thủ lĩnh Khuông Cương vừa nãy đã đạt tới Võ Sĩ cấp chín, cũng chỉ cách Võ Sư có một bước.
“Cô nương, cô nương, sơn tặc tới.”
Thấy vậy, Dịch Phong vội vàng gọi nữ tử áo xanh phía sau.
“Ta đang trong thời khắc quan trọng, các ngươi cầm cự trước một khắc, một khắc đồng hồ sau ta tự sẽ ra tay giải quyết.” Nữ tử áo xanh trịnh trọng nói, nói xong lần nữa nhắm hai mắt lại.
Dịch Phong vừa định nói gì nữa, nhưng khi nhìn mồ hôi lạnh trên trán nàng, cùng với khí lạnh toát ra chỗ vết thương, cũng biết người phía sau có thật sự đang ở thời khắc quan trọng, không thể làm gì khác hơn đành bó tay.
Xem ra, chỉ có thể tự mình giải quyết.
Vừa nói, hắn vừa xuống xe ngựa.
“Tiên sinh, làm sao đây?”
Đám người Vinh thịt heo và Ngô Vĩnh Hồng nhìn về phía Dịch Phong.
“Trong bọn chúng có mấy người là người tu luyện, những người phàm tục chúng ta khẳng định đánh không lại, bỏ tiền giải quyết đi!”
Vừa nói, Dịch Phong nghiến răng, mặt đầy đau khổ, móc một trăm đồng tiền vàng từ trong nhẫn không gian ra, bỏ vào trong túi, và đi về phía đám người Khuông Cương.
“He he, các vị đại gia, đây là một trăm tiền vàng, mua quyền qua đường!”
Dịch Phong đưa ra túi tiền nói.
“Ồ?”
“Cũng thật biết điều!”
Khuông Cương cầm lấy túi tiền trong tay vừa bóp, nhưng sau đó chế nhạo “Ta nghĩ chiếc nhẫn trên tay ngươi cũng không tệ, cũng đưa cho ta đi!”
Dịch Phong liền biến sắc, vội vàng lui lại một bước, cười nói: “Cái này thì thôi.”
“Vậy các ngươi cùng nhau chết đi!”
Khuông Cương cười lạnh một tiếng, vung bàn tay lên, hai ba chục tên thổ phỉ liền nhào về phía Dịch Phong.
“Đù!”
Dịch Phong mắng to một tiếng, sơn tặc trên núi này đúng là không biết nói đạo lý mà, sợ rằng có đưa tiền hay không thì cũng không tha cho bọn họ.
Vừa rút lui vừa hô to: “Mọi người chống đỡ, chống đỡ một khắc đồng hồ, đợi người đó ra tay là được rồi.”
Vừa nói, Dịch Phong cũng móc ra một thanh kiếm, mới vừa chém một người, lại phát hiện bảy tám cây đại đao chém vô hắn.