Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 274: Các ngươi, đừng qua đây




Hít!

Mấy người nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Những thanh đao này bề ngoài chẳng có gì đáng chú ý, người bình thường sợ rằng cũng cho nó là những thanh đao bình thường, cũng chỉ có bọn họ dùng tu vi cẩn thận xem xét, mới có thể hơi phát hiện những chỗ thần kỳ của những binh khí này.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không nhìn ra cấp bậc.

Đây mới là, chính xác là thần binh trở lại nguyên trạng, thánh phẩm gì chứ, ở trước mặt bọn họ cũng đều là rác rưởi hết!

Mọi người kích động mỗi người chọn một món, sau đó lập tức ngồi lên ngựa.

“Ngươi, lái xe ngựa cho ta.”

Dịch Phong đá Lâu Bản Vĩ một cái, nói xong liền dẫn cẩu tử, còn có Chung Thanh, lên xe ngựa.

Dịch Phong vừa muốn ngồi vào xe ngựa, bỗng nhiên có tiếng gọi lại.

“Tiên sinh, chờ một chút.”

“Lão Vương, là ngươi à!”

Dịch Phong nhìn người tới, nhất thời thò đầu ra nói.

“Tiên sinh, nghe nói các ngươi phải đi Ninh Sa có việc, lão hủ chỉ tới để hỏi một câu, liệu tiên sinh có cần lão hủ hay không, dù sao lão hủ ngồi ở nhà cũng nhàm chán, có thể đi một chuyến cùng với tiên sinh cũng được.” Lão Vương chống gậy cười nói.

Thấy vậy, Dịch Phong hơi suy nghĩ.

Có lão già này đi chống đỡ khí thế, đánh nhau gì đó chắc không được, nhưng mấy lão già bất tử sống lâu như này, biết nhiều, nhất định có thể giúp đỡ trong tình huống như vậy.

“Được, lão Vương, vậy cám ơn ngươi, lên xe đi!” Dịch Phong phất phất tay hô.

“Được rồi.”

Lão Vương toét miệng cười, lộ ra cái miệng lớn thiếu răng cửa, sốt sắng lên xe.

“Tiên sinh, lên đường sao?”

Vinh thịt heo và Ngô Vĩnh Hồng ở trước đầu xe hỏi.

“Ừ, lên đường, nhưng mà trước khi lên đường ta vẫn muốn nhắc nhở mọi người một câu.”

Dịch Phong trịnh trọng nói: “Đoạn đường này đường xá xa xôi, ở thế giới tu tiên này, chúng ta là một người phàm, nhất định phải biết khiêm tốn, cố gắng không nên gây chuyện, hiểu không?”

Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, gật đầu lia lịa.

“Đi!”

Theo tiếng hét, năm con ngựa, một chiếc xe ngựa, cứ vậy mà ra khỏi thành Bình Giang, chạy về phía Ninh Sa xa xôi.

“Phong cảnh ngoài thành đẹp quá!”

Ánh nắng mặt trời chói chang, thời tiết dễ chịu, ngồi trên xe ngựa, Dịch Phong mở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy thích ý.

Xuyên không lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thật sự đi xa.

Cũng không biết, rốt cuộc Ninh Sa như thế nào.

“Đứng lại...”

Ngay lúc này, phía trước truyền tới tiếng hét.

Sau đó, Vinh thịt heo và Ngô Vĩnh Hồng đang đi đầu ngừng lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

Dịch Phong vén màn vải lên nhìn về phía trước, nhất thời phát hiện một nữ tử áo xanh đang cầm kiếm chặn trước xe ngựa.

Mặt mũi nàng lạnh như băng, vóc người cao gầy, nhìn qua thì không phải là hạng người tầm thường.

Chỉ chẳng qua sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mà chỗ bả vai, còn còn sót lại vết máu chưa khô, rõ ràng là bị thương rất nặng.

“Ta cần ngồi xe ngựa các ngươi đến phạm vi Ninh Sa.”

Lúc này, vị nữ tử áo xanh kia lạnh giọng nói: “Dĩ nhiên, cũng không ngồi không của các ngươi, đoạn đường này sơn phỉ hoành hành, trong đó không thiếu người tu luyện cản đường cướp tiền, nếu như có ta và các ngươi làm bạn, đảm bảo mấy người phàm tục các ngươi không có gì phải lo!”

Nghe vậy, đám người Vinh thịt heo cùng Ngô Vĩnh Hồng phía trước mặt đầy phức tạp.

Bảo bọn họ không lo?

Chẳng qua.

Bọn họ cũng không dám tự chủ trương, nhìn Dịch Phong.

“Ngươi là người cầm đầu?”

Nữ tử áo xanh nhìn Dịch Phong, trầm giọng nói: “Vừa rồi ta nói ngươi cũng nghe được rồi, ta chỉ cần ngồi xe ngựa các ngươi đến Ninh Sa, mà ta làm một người tu luyện, mặc dù người bị trọng thương, nhưng cũng có thể đảm bảo các ngươi một đường bình an!”

“À, người tu luyện, sẽ không gây phiền phức chứ?” Dịch Phong sờ sờ mũi, cau mày nói.

Nghe vậy, nữ tử áo xanh hơi yên lặng.

Một lát sau lại ngẩng đầu lên nói: “Nói thật với các ngươi, đúng là có thể mang đến phiền phức, chẳng qua khả năng này cực kỳ nhỏ, gần như là không có, bởi vì toàn bộ bọn họ đã bị ta giết chết, trừ khi bọn họ lại phái tiếp viện tới!”

“Ừ!”

Dịch Phong gật đầu một cái, nữ tử này chịu nói thẳng như vậy, quả thật làm cho hắn tín nhiệm nàng thêm mấy phần.

“Được rồi, cho ngươi đi cùng một đoạn đường cũng không sao, nhưng việc nguy hiểm thế này, dù sao cũng phải có chút thù lao chứ?” Dịch Phong cười híp mắt nói.

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

Nữ tử áo xanh hỏi.

“À, năm trăm, không, một ngàn tiền vàng!” Dịch Phong đưa tay nói.

Nữ tử không nói thêm gì, nàng móc ra một tấm kim phiếu từ trong chiếc nhẫn trữ vật, đưa Dịch Phong.

“Đây là kim phiếu một ngàn tiền vàng, đến bất kỳ tiền trang nào đều cũng có thể đổi tiền vàng.” Nữ tử áo xanh nói.

“Được!”

Nữ tử này hào sảng như vậy, còn chẳng thèm trả giá, khiến Dịch Phong cảm thấy hối hận, sớm biết thế thì đã mở miệng muốn nhiều hơn một chút.

“Được rồi, vậy ngươi lên xe đi!”

Cất tấm kim phiếu, Dịch Phong ngoắc ngoắc tay, có điều trước khi nàng lên xe thì lại nhắc nhở: “Đúng rồi, trong đám người bọn ta, trừ ta và hai người có chút sức khỏe Vinh thịt heo bên ngoài ra, còn lại đều là lão già chân cẳng già yếu cả. Ngươi đã nói trước là sẽ không rước phiền phức đến, vậy thì đừng có mà hố bọn ta đấy!”

“Yên tâm đi!”

Nữ tử áo xanh lạnh lùng nói: “Nếu thật có phiền phức cũng sẽ không liên lụy các ngươi.”