Vừa đi vào phòng bếp, liền thấy Chung Thanh bưng một mâm mỡ heo đứng trước gương lau tóc, cho đến cả cái đầu đầy dầu, hắn mới hài lòng gật đầu.
Sau đó, lại ở một bên cầm nắm hoa cải lên, cẩn thận kẹp vào trong ngực, chuẩn bị ra ngoài.
Đón đầu, đụng phải Dịch Phong.
“Sư phụ.”
Chung Thanh cúi đầu, vừa giật mình vừa hoang mang.
“Ái chà, ngươi là heo chạy vòng vòng à, phát tình đấy hả!” Dịch Phong nhìn hắn ý vị thâm trường cười nói.
“Không, không có.”
Chung Thanh đỏ mặt, giấu hoa cải phía sau, cúi đầu chạy ra ngoài.
Nhưng cuộc sống như thế cũng không kéo dài bao lâu, Chung Thanh không ra ngoài nữa.
Thay vào đó cả ngày ở trong võ quán mặt mày ủ dột, có lúc trầm mặc xuống, cả ngày cũng sẽ không nói một câu.
Nhìn đứa nhỏ này ngày càng gầy gò, trong lòng Dịch Phong không biết nói sao nữa.
“Đồ nhi, uống rượu với ta chút đi.”
Dịch Phong cầm ra một bầu rượu ngon, lấy hai đĩa đậu phộng, gọi Chung Thanh.
“Sư phụ, không phải nhưng lúc trước ngươi không cho ta uống rượu sao?” Chung Thanh nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ có thể rồi.”
Dịch Phong cười một tiếng, rót cho Chung Thanh một ly đầy.
Chung Thanh thận trọng uống cạn, sặc hai cái, khuôn mặt cay xè đỏ bừng.
“Có chuyện gì, nói với sư phụ!”
Dịch Phong lại rót cho hắn một ly.
Chung Thanh cúi đầu không nói lời nào.
“Đồ nhi, sống ở trên đời, có một vài chuyện nhất định sẽ phải trải qua, những chuyện khó lòng vượt qua nổi, lúc nào cũng luôn sẽ có biện pháp giải quyết.” Dịch Phong giơ ly rượu lên với Chung Thanh.
“Sư phụ, ta, ta...”
Chung Thanh cúi đầu, do dự không quyết.
Nhìn dáng vẻ này của Chung Thanh, Dịch Phong thở dài nói: “Đồ nhi à, ngươi phải nhớ, ta là sư phụ ngươi, cũng là người thân của ngươi.”
Câu người thân này, nhất thời khiến cho Chung Thanh không khống chế được cảm xúc mà bật khóc.
Lúc này mới nghẹn ngào kể chuyện: “Sư phụ, ta, ta thật sự rất thích Mộng Thiên, hơn nữa chúng ta đã nói rồi, chờ lớn thêm chút nữa, ta sẽ đến nhà nàng cầu thân, nhưng, nhưng cô cô của nàng ngăn ta lại nói, nói Mộng Thiên là con gái nhà giàu ở Ninh Sa, không thể nào ở cùng với loại rác rưởi như ta được.”
“Hu hu...”
“Sư phụ, ta thật sự rất khó chịu, thật sự đau lòng, cô cô nàng còn nói ta là phế vật, nói ta nếu còn đến tìm Mộng Thiên, sẽ đánh gãy chân ta!”
“Cái gì?”
Dịch Phong nghe thấy lời này, nhất thời nổi giận.
Hắn vốn tưởng rằng Chung Thanh chẳng qua chỉ là thất bại tình cảm đơn thuần, nhưng không ngờ rằng còn có chuyện như vậy.
Còn nói đệ tử hắn là phế vật?
Đậu mè không nhịn được nữa được rồi.
“Chết tiệt, dám nói đệ tử bảo bối của ta là phế vật...”
Dịch Phong càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận, ném ly rượu trong tay, quát lên: “Đồ nhi, đừng khóc, chuyện này sư phụ làm chủ cho ngươi, nhà giàu đúng không, ta lại muốn xem xem nhà đó giàu ở chỗ nào, chờ đến đầu mùa xuân, sư phụ sẽ đưa ngươi đi cầu thân.”
“Sư phụ!”
Chung Thanh run rẩy, mắt rưng rưng nhìn Dịch Phong.
“Quyết định như vậy đi, ngươi thật sự cho rằng sư phụ ngươi nghèo sao? Ngươi phải nhớ kỹ, là đệ tử của ta, không thể kém cạnh hơn bất kỳ ai hết, người sống phải cho đáng, đến lúc đó phải xử lý mụ phù thủy già đó mới được!” Dịch Phong tức giận nói, sau đó bắt đầu lo liệu đến số tiền vàng của mình.
Trừ dưới gầm giường, dưới gốc cây ra thì còn có bên trong nhẫn trữ vật, Dịch Phong còn tiết kiệm không ít ở thương hội Bảo Phong, hơn nữa hàng tháng còn tiền bán sách.
Đương nhiên, còn mấy bao tải tịch thu được từ Lâu Bản Vĩ.
“Mẹ kiếp, để ta xem ngươi là cái loại nhà giàu gì, lão tử dùng tiền đập chết ngươi.”
Thấy đầu xuân cũng chỉ còn lại có mấy ngày, Dịch Phong liền bắt đầu lo liệu.
Trước là tìm Ngô Vĩnh Hồng và Lỗ Đạt Sanh bọn họ.
“Tiên sinh có gì phân phó.”
Thấy Dịch Phong đến tìm bọn họ, bốn người cung kính đi tới.
“Có chuyện này, cần các ngươi giúp đỡ.” Dịch Phong nói:” Gần đây các ngươi dừng việc đang làm lại, cùng ta đi Ninh Sa đi một chuyến, về tiền công, sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Thấy Dịch Phong nói chuyện mang vẻ tức giận, mấy người lập tức đứng dậy nói: “Tiên sinh khách sáo rồi, bọn ta không cần tiền công gì cả, bởi vì chuyện của tiên sinh chính là chuyện của bọn ta!”
“Được, cứ quyết định như vậy.”
Dịch Phong gật đầu.
Suy nghĩ vẫn là không thích hợp, lại chạy tới chỗ Vinh thịt heo.
Bởi vì đi chuyến này, tiền không thể mang thiếu một xu, nhưng khí thế cũng không thể quá yếu, dẫu sao nhất định phải có người chống lưng cho Chung Thanh.
Có bốn người bọn Ngô Vĩnh Hồng là đủ rồi, nhưng nói chung mấy lão già như vậy, nhất định khí thế không đủ.
Mà khí thế Vinh thịt heo không tệ.
Với tư cách là hàng xóm láng giềng, Vinh thịt heo cũng không có ý kiến, trực tiếp đồng ý với Dịch Phong.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Dịch Phong lại lên phố, dựa theo đầu người đi thuê một chiếc xe ngựa và vài con ngựa, lúc này mới coi như là đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ngày này.
Ngày hoàng đạo.
Dịch Phong chuẩn bị lên đường.
Mà đám người Vinh thịt heo, Ngô Vĩnh Hồng, Lỗ Đạt Sanh, Sở Cuồng Sư, Tôn Gia Cát cũng đến sớm như đã hẹn.
“Đây!”
Dưới sự chờ đợi của bọn họ, Dịch Phong bưng từ trong võ quán ra một đống binh khí, ném ở trên mặt đất.
“Mỗi một người chọn vật vừa tay!” Dịch Phong nói.