Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 270: Không thể để toàn quân bị diệt được




Mọi người đều há hốc mồm.

Bởi vì cái hắt hơi này, nó trực tiếp đánh tan sự tấn công từ tâm cây.

Không còn một chút nào.

Khi Tống Kha nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, cũng phút chốc ngớ người.

Toàn bộ cây hòe to lớn, lúc này run kịch liệt lên!

Cái này…

Bản lĩnh thần cmn tiên gì vậy trời?

Tống Kha trực tiếp hoài nghi nhân sinh.

Mặc dù việc tu vi của hắn ta bị một sức mạnh vô hình trấn áp, nhưng hắn vẫn có thể dùng toàn lực tấn công bằng cách dựa vào tâm cây.

Toàn bộ tấn công của hắn ta, cũng phải là một đòn đến cảnh giới Yêu Thánh đó!

Bị phá vỡ bởi một cái hắt hơi ư?

Trong lòng Tống Kha kinh hãi, lạnh cả sống lưng.

Sau đó hắn tiếp tục thấy Dịch Phong và Chung Thanh đang cầm đao, cắt bỏ gần hết tâm cây của hắn.

Với nửa trái tim của cây bị kéo xuống, cảnh giới của Tống Kha nhanh chóng giảm xuống, trong nháy mắt đã thành bán Thánh.

Trong lòng Tống Kha vô cùng tức giận.

Hắn muốn giết hai con người chết tiệt này ngay lập tức.

Nhưng trước khi ra tay, nhớ tới những thủ đoạn đáng sợ của hai người này, sự kiêu ngạo vừa mới trỗi dậy đột nhiên biến mất.

Không thể đánh lại được hai người bọn họ!

Hắn khóc không ra nước mắt!

Núi còn sợ gì không có củi đốt chứ, Tống Kha khắc cốt ghi tâm thù này, chịu đựng những giọt nước mắt rơi xuống, dự định trong tương lai sẽ báo thù.

“Hừ, có thứ này, lúc trở về có thể khắc cái gì đó rồi.”

Dịch Phong nhìn tâm cây trong tay mình, ném vào trong nhẫn trữ vật.

Mà ở bên cạnh, Lý Thư Hoa và những người khác đều kinh hãi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, cũng không thể quay đầu lại.

Chỉ một cái hắt xì mà đánh bại Yêu Thánh kia của Tống Kha thì cũng thôi đi, lại còn cắt mất tâm cây của Tống Kha, mục đích chỉ là để chạm khắc ư?

Phong cách bá đạo thật đấy!

Nhưng Dịch Phong càng mạnh thì càng tốt cho bọn họ.

Bởi vì Dịch Phong không có thù với họ, họ chỉ cần đi theo Dịch Phong, ít nhất có thể giữ được mạng sống mà không cần lo lắng gì.

Mọi người mất một hồi lâu mới bình tĩnh, ngồi xuống một lần nữa.

Nhưng đúng lúc này.

Hàng loạt âm thanh kỳ lạ vang từ xa tới đây.

Mọi người ngay lập tức đứng dậy nhìn xung quanh.

Mà Dịch Phong cũng không ngoại lệ.

“Gâu gâu!”

“Hú hú…”

“High lên nào…”

“Ài ài ài ài, mệt chết ta rồi…”

Nghe những tiếng hét quen thuộc này, Lý Thư Hoa và những người khác trợn trừng mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

“Là mấy vị trước đó hả?”

Âm thanh nhỏ dần.

Quả nhiên.

Một người áo đen lao về phía bên này mang theo một cái bao sau lưng, đồng thời sau lưng hắn là Phệ Thiên Yêu Lang kéo bao, trên đầu Yêu Lang là một con rết.

“Quả nhiên là ba vị!”

Lý Thư Hoa và mọi người sửng sốt, nhìn bọn họ xông đến, vội vàng lùi sang một bên.

Sau cùng họ biết tác phong của những người này, những người này không quan tâm là ai đang đứng trước mặt mình, đều sẽ giết hết.

Nhưng sau khi bọn họ vừa mới né sang một bên thì lại phát hiện Dịch Phong vẫn vẫn đang đứng như trời trồng tại chỗ.

Khuôn mặt họ bỗng trở nên lo lắng.

Tuy rằng bọn họ biết Dịch Phong rất mạnh, nhưng với người áo đen này, nhìn cái cách hắn giẫm lên phân thân của Tông Kha dễ dàng, quả thật cũng không yếu chút nào!

Nếu hai cao thủ này đụng độ với nhau, có khi sẽ có rắc rối lớn mất.

Vì vậy họ vội vàng lớn tiếng nhắc nhở Dịch Phong

“Tiền bối, đừng ngăn cản bọn họ, tránh ra, để cho bọn họ đi qua.”

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt, trực tiếp chạm vào thần kinh bọn họ, hai mắt suýt nữa rơi xuống.

Dịch Phong nhấc chân lên, đạp người áo choàng đen xuống đất.

Với bàn chân này, đầu của kẻ mặc áo choàng đen quay lại.

“Tên khốn chết tiệt tấn công bản tra nam đấy hả?”

Kẻ mặc áo choàng đen hai tay chỉnh lại đầu, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng chửi thề.

Sau khi chỉnh lại đầu xong, hắn đột nhiên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Dịch Phong.

“Đậu má!”

Lâu Bản Vĩ bị doạ hồn bay phách lạc, trong chớp mắt đã bỏ trốn.

Nhưng hắn vừa chạy được hai bước, Dịch Phong đã vung chân đuổi kịp cùng với tiếng kêu oai oái, Lâu Bản Vĩ vừa chui được vào bụi cỏ đã bị Dịch Phong túm lấy một chân kéo lại.

“Hu hu hu…”

Lâu Bản Vĩ để lại mười vết móng tay trên mặt đất, và một giọng than khóc phát ra từ miệng hắn.

Đúng lúc này, cẩu tử chạy phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, liền sửng sốt, hóa đá tại chỗ.

“Chạy, chạy nhanh, không thể để toàn quân bị diệt được!”

Nhìn thấy cẩu tử, Lâu Bản Vĩ hét lớn.

Nghe thấy vậy, cẩu tử ngây người gật đầu, quay người bỏ chạy.

“Vượng Tài, đứng lại cho ta.”

Tuy nhiên Dịch Phong hét lớn khiến nó sợ đến mức phải đứng im lại hồi lâu ngay tại chỗ

“Quay lại đây.”

Dịch Phong vẫy tay la hét một lần nữa.

Ngao Khánh không dám không nghe lời của Dịch Phong, chỉ đành buồn bực bước những bước chân nặng nhọc, đi về phía Dịch Phong.

“Được rồi hai người các ngươi, tại sao ta không thấy ngươi ở võ quán hả? Hóa ra các ngươi chạy xa như vậy, còn chạy tới tận nơi này!”

“Nói, ngươi làm gì ở đây hả?”

Dịch Phong dùng tay tát cái bốp lên đầu cẩu tử, cũng tát cái bốp vào đầu Lâu Bản Vĩ luôn.