Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 271: Bản lĩnh gì vậy?




Một bộ xương một chó đang bị Dịch Phong mắng, không dám ho he một tiếng nào, đầu gục xuống cứ như là gà con.

Nhưng mà cảnh tượng này khiến Lý Thư Hoa và những người khác đều choáng váng.

Dáng vẻ này, cảnh tượng như vậy khiến họ tự hỏi, liệu Phệ Thiên Yêu Lang đang ở trước mặt họ là Phệ Thiên Yêu Lang dùng một trảo đánh chết Hổ Yêu Tôn ư?

Còn kẻ mặc áo choàng màu đen đáng sợ này là kẻ đã đạp chết một phân thân của Tống Kha ư!

Trời ơi!

Mọi người há hốc mồm.

Nhưng mà họ cũng nhìn ra được, kẻ mặc áo choàng đen này và Phệ Thiên Yêu Lang đều là thuộc hạ của Dịch Phong.

Có thuộc hạ mạnh mẽ như vậy, Dịch Phong kia phải có thân phận gì cơ chứ!

Nghĩ kỹ thì đáng sợ thật đấy!

Bọn họ không dám đoán nữa, trong lòng chỉ còn lại sự kinh sợ.

“Ừ hứ?”

Dịch Phong nắm lấy chiếc bao trong tay Lâu Bản Vĩ và cẩu tử, sau khi mở ra, những đồng tiền vàng lấp lánh toả sáng vào mắt Dịch Phong, khiến Dịch Phong nở nụ cười như được mùa.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lặng lẽ cất đi, ho nhẹ rồi nghiêm nghị hỏi: “Hừ, nói mau, kiếm đâu ra nhiều tiền vàng như vậy hả?”

“A ba a ba!”

Lâu Bản Vĩ cúi đầu.

“Nói tiếng người!”

Giọng Dịch Phong chùng xuống.

“Nhặt, nhặt được...”

Lâu Bản Vĩ vâng vâng dạ dạ thốt lên lời nói duy nhất.

“Nhặt được?”

Dịch Phong cau mày.

“Lần này ta thực sự nhặt được mà!” Lâu Bản Vĩ nói nhanh.

Dịch Phong nhìn dáng vẻ thật thà của Lâu Bản Vĩ, cũng có chút tin tưởng, dù sao ở núi sâu rừng già này, nói bọn họ ăn cắp căn bản là không thể, e rằng thật sự là nhặt được từ núi nào.

“Được rồi, ta sẽ tha cho ngươi lần này.”

Dịch Phong xua tay.

“Vậy…”

Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu nhìn Dịch Phong, bàn tay nho nhỏ đáng thương lại vươn ra từ trong áo choàng đen.

“Làm gì đấy, làm gì đấy?”

Dịch Phong vỗ vào lòng bàn tay hắn một cái, nghiêm mặt dạy bảo: “Một cái đầu lâu vỡ như ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì hả?”

“Nhưng, nhưng đây là những gì mà ta nhặt được mà...”

Lâu Bản Vĩ nói một cách bực bội.

“Ngươi nhặt được thì sao chứ, ta không cần tiền để nuôi gia đình sao, mấy người các ngươi chỉ biết ăn no ngủ kỹ, có bao giờ nghĩ đến việc bình thường ta khó khăn đến mức nào không hả, tiền cơm, tiền rau, phí đi lại, phí quản lý đường phố, chẳng phải đó đều là những khoản cần chi tiêu sao?” Dịch Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Hơn nữa ta cũng chưa từng nói là lấy mất của ngươi đâu, chỉ nói là để ở chỗ ta thôi mà, đến lúc ngươi cần thì ta đưa cho ngươi là được rồi!”

Nói xong, Dịch Phong nhìn Lâu Bản Vĩ hỏi: “Đồng tiền vàng lần trước ta đưa cho ngươi thế nào rồi?”

Lâu Bản Vĩ không nói gì.

“Hầy!”

Dịch Phong nhìn hắn thở dài, sau đó lắc đầu nói: “Quên đi, ta cho ngươi đồng khác.”

Nói xong, Dịch Phong lấy một đồng tiền vàng ra, đặt vào tay Lâu Bản Vĩ, đồng thời nghiêm túc cảnh cáo: “Nhưng ngươi phải nhớ dùng tiết kiệm một chút, cuộc sống này chẳng dễ dàng gì, đừng tiêu tiền như nước chảy là được, hiểu chưa hả.”

Nhìn một đồng tiền vàng trong tay, Lâu Bản Vĩ giật giật hàm trên hàm dưới của mình, ngẩng đầu lên bầu trời.

Rõ ràng là mặt trời vẫn chưa lặn.

Mà sao cảm thấy vắng vẻ lạnh lẽo thế này hả trời?

“Được rồi, trời lạnh rồi, ngươi mau kiếm một chút củi để đốt đi!”

Dịch Phong lại ra lệnh.

Lâu Bản Vĩ uể oải đi nhặt củi, trong lòng càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng thấy oan ức, nhìn cây hòe bên cạnh, hắn đấm một phát tới.

“Ầm!”

Một thân cây bao quanh bởi hàng chục người, vậy mà lại bị đấm thủng một lỗ.

“Ai ui!”

Tống Kha vốn đang ẩn thân trong bóng tối thầm đau lòng vì tâm cây của mình, vậy mà còn bị cú đấm này đánh cho lạnh thấu cả lòng, thân hình to lớn ứa ra một hơi lạnh.

Khiến cả cây hòe rung chuyển một hồi.

Cùng lúc đó, một túi hương rơi xuống, tình cờ rơi vào tay Dịch Phong.

Nhìn túi hương trong tay, Dịch Phong giật mình.

Đậu mè, chẳng phải cái này là của hắn sao, sao mà nó lại được treo trên cành cây vậy?

Thật là trùng hợp quá đi!

Thấy túi hương, đám người Lý Thư Hoa đều nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt, tràn trề sự thèm muốn.

Nhưng nó đã ở trong tay Dịch Phong, bọn họ không dám tranh giành, chỉ hy vọng Dịch Phong có thể trả lại túi hương cho bọn họ.

Màn đêm, dần dần buông xuống.

Lý Thư Hoa nhìn Lâu Bản Vĩ nhổ rễ cây hòe để nhóm lửa, bọn họ bị dọa đến không dám nói lời nào.

Trong vô thức, Lâu Bản Vĩ và cẩu tử nằm rạp trên đất ngáy o o, Dịch Phong và Chung Thanh cũng đã ngủ, Lý Thư Hoa cũng đang ngồi xếp bằng bên đống lửa, bước vào trạng thái nhắm mắt thiền định.

Sau lưng cây hòe, xuất hiện một đôi mắt.

Đầy thù hận.

Không cam tâm, năng lượng tâm của cây ngưng tụ lại, mãnh liệt tấn công về phía Dịch Phong.

Lúc này, Dịch Phong lật người lại, bởi vì bên cạnh đống lửa hay có bướm đêm bay, hắn vô thức vẫy lòng bàn tay.

“Đùng!”

Chỉ với một cái vẫy tay như vậy, năng lượng từ đòn tấn công đã quay ngược trở lại, đổ ập vào một trong những con mắt trên thân cây.

“A a a…”

Bị mù một mắt, Tống Kha đau khổ tột cùng, cả cây hòe bỗng dưng run lên bần bật.

Cái này rốt cuộc là bản lĩnh thần tiên gì vậy!