Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 269: Một cái hắt hơi lợi hại




Tất cả mọi người đều chuẩn bị đứng dậy với vẻ mặt khó xử, đồng thời sợ rằng Dịch Phong trách móc bọn họ ẩn nấp ở đây chõ mũi hiềm nghi, họ vội vàng giải thích với vẻ lo lắng.

“Tiền bối, chúng, chúng ta...”

Thấy vậy, Dịch Phong xua tay ngắt lời họ, cười nói: “Không sao đâu, gặp nhau là duyên số, đều là nam nhân, có gì phải xấu hổ chứ, ta đến đây để hỏi xem các ngươi còn giấy không, có thể nhường cho ta một chỗ thể ngồi với được không?”

Mọi người đỏ bừng mặt.

Tâm tư của người tài giỏi, thật sự rất khó đoán!

“Được rồi, xem ra các ngươi không có giấy rồi, vậy ta đành nhịn chút vậy.” Dịch Phong ôm lấy mông, đi thẳng về phía trại, sau khi ngồi xuống thì hét lên với bọn họ: “Đi xong thì qua đây ngồi nhé!”

“Chúng ta nên làm gì đây?”

Mọi người nghe xong đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng.

Đối với lời mời của Dịch Phong, họ không dám bỏ qua, nhưng bọn họ thật sự không dám tới nơi đó.

“Quên đi, bây giờ cho dù chạy cũng không chạy thoát được, vì tiền bối có thực lực mời chúng ta đi qua, có lẽ sẽ đảm bảo an toàn cho chúng ta.” Lý Thư Hoa nghiến răng nói.

Tất cả mọi người đều vô cùng tán thành, đành phải bất chấp khó khăn, bước từng bước nhỏ, chậm rãi tiến về phía Dịch Phong.

Tuy trong lòng đoán rằng Dịch Phong sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ, nhưng thực tế vẫn không chắc chắn lắm.

Càng đến gần phía dưới gốc cây, bước chân càng như đạp phải bông.

Trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.

Nhìn bộ dạng của bọn họ, Dịch Phong cười nhắc nhở: “Các ngươi phải chú ý thời gian ngồi xổm đó. Sau khi ngồi xổm lâu, không chỉ bị tê chân, mà quan trọng còn dễ bị trĩ nữa!”

Dù không biết Dịch Phong nói “bị trĩ” nghĩa là gì, mọi người vẫn gật đầu như gà mổ thóc.

Cuối cùng trong tình trạng run rẩy, họ bước đến chỗ của Dịch Phong.

May mắn thay, Tống Kha không có động tĩnh gì, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn tiền bối vì ơn cứu mạng!”

Mọi người cúi đầu cảm ơn.

“Ơn cứu mạng gì chứ, không cần khách sáo đâu.”

Dịch Phong xua tay, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà đã cứu được nhóm người vây quanh bởi dã thú, chuyện này đối với hắn, không có gì to tát.

Nhóm người này gọi hắn là tiền bối, Dịch Phong cũng không nghĩ gì nhiều.

Kẻ mạnh được tôn sùng, đúng không.

Những người này hơn mười con dã thú cũng không xử lý được, gọi hắn một tiếng tiền bối cũng hợp lý.

Mọi người cũng thoải mái hơn nhiều, có vẻ như vị cao nhân này rất dễ tính.

Giới thiệu qua lại với nhau, sau đó trò chuyện một chút, Lý Thư Hoa và những người khác cũng đi theo Dịch Phong về trại.

Cuối cùng, họ không dám một mình rời đi.

“A!”

“Miếng gỗ này lạ ghê!”

Lúc này, Dịch Phong đột nhiên chú ý tới phía sau thân cây hòe có một mảnh rất khác, ngay lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.

“Đồ nhi, đưa đao cho ta.”

“Vâng sư phụ.”

Nhận lấy đao từ tay Chung Thanh, Dịch Phong đi về phía nó.

Thế mà, Lý Thư Hoa và những người khác bị như bị mắc nghẹn.

Đây là trái tim của lão yêu Tống Kha!

Vị lão đại này muốn làm gì đây?

Hơn nữa trái tim của cây này nhìn cũng bình thường chẳng có gì nổi bật cả, nếu ngươi thật sự định làm gì nó, sao Tống Kha có thể cho phép chứ?

Lý Thư Hoa và những người khác nuốt nước bọt, nhìn Dịch Phong đầy lo lắng.

Lúc này Dịch Phong, đã đi tới tâm cây, dùng cán đao gõ vào, đột nhiên phấn khích hét lên: “Chà, loại gỗ này thật sự tốt đấy, nếu ta có được thứ này để chạm khắc thì chắc hẳn tác phẩm chạm khắc phải tuyệt lắm, có lẽ nó có thể làm cho kỹ thuật chạm khắc của ta trở nên điêu luyện hơn một chút ấy chứ.”

Nói xong, hắn quay lại gọi Trung Thanh: “Đồ nhi, mau tới giúp ta móc khúc gỗ này xuống đi.”

Tống Kha đang ở trong trạng thái ẩn nấp lập tức tỏ vẻ kinh hãi.

Khá lắm!

Quả thật là quá đáng thật đấy!

Sức ép thần bí kia gây trở ngại khiến hắn không thể giết hai người này được thì cũng thôi đi, vậy mà tên nhân loại chết tiệt này còn định làm gì đó với tâm cây của hắn.

Muốn nhịn thì cũng không thể nhịn được nữa rồi.

Khi Dịch Phong quay đầu lại, tâm cây đột nhiên xuất hiện một tia sáng, sát ý mờ ảo, năng lượng cực lớn chuẩn bị tấn công Dịch Phong.

Nhìn thấy điều này, Lý Thư Hoa và những người khác kinh ngạc.

Vừa định hét lên để nhắc nhở Dịch Phong, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cây đã lao về phía Dịch Phong.

Khoảng cách giữa hai người không quá một xích.

Quá muộn rồi.

Với khoảng cách này, không phòng bị chút nào mà bị sức mạnh của Tống Kha tấn công, trừ khi là Võ Đế, còn không thì e rằng cũng sẽ lật thuyền trong mương cả thôi!

Khuôn mặt của đám người Lý Thư Hoa không khỏi tái đi vì kinh ngạc.

Ngay lúc này, Dịch Phong cũng nhìn lại tâm cây.

Cảm thấy một cơn gió thổi đến, mũi mát lạnh một cái, lại còn hơi ngưa ngứa…

“Hắt xì...”

Dịch Phong hắt hơi một cách mạnh mẽ.

Tuy nhiên, cái hắt hơi này đã trực tiếp chạm đến thần kinh của Lý Thư Hoa và những người khác, trực tiếp phá hủy thế giới quan của họ.

“Trời ơi!”

Thật là một cái hắt hơi lợi hại!