Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 258: Bình tĩnh, không sao đâu




“Còn thất thần cái gì, không mau cùng ta quỳ xuống xin tha, người mạnh như vậy chúng ta không thể phản kháng được, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, hơn nữa nơi này lại không có ai, chúng ta cũng sẽ không mất mặt!” Trường Kiếm Không nháy mắt với Bành Tiên Nhi, giọng điệu bất lực nói.

Vẻ mặt Bành Tiên Nhi không cam lòng.

Trước kia vì tu luyện mà chịu nhiều đau khổ thì cũng thôi đi.

Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ duyên, trở thành người bề trên, giờ lại phải quỳ xuống.

Nhưng nhớ tới sự khủng bố của người áo đen, kiêu ngạo trong lòng nàng cũng bị đập tan không còn chút gì.

Bịch!

Nàng cũng quỳ xuống, bắt đầu xin tha.

“Khặc khặc…”

Trong miệng một con chó một bộ xương truyền ra tiếng cười âm u, từ trên cao nhìn xuống hai người.

“Hai người các ngươi, lấy tất cả tiền trong người ra cho ta!” Người áo đen hung ác quát.

“Đúng, lấy tất cả ra, nếu không hai người các ngươi chết chắc!” Cẩu tử cũng kiêu ngạo ngẩng đầu, nói ra âm thanh uy hiếp.

Lời nói của một con chó và một bộ xương làm hai người Bành Tiên Nhi sợ tới mức thở dồn dập, không dám chậm trễ.

Run rẩy đưa tay vào túi trữ vật lấy đồ ra.

“Đại nhân, thuốc, thuốc hoàng phẩm.” Trường Kiếm Không nịnh nọt lấy ra một bình ngọc, đưa tới bằng hai tay.

“Cái thứ rác rưởi gì đây?”

Lâu Bản Vĩ cầm lấy nhìn thoáng qua, tức giận vứt trên mặt đất giẫm nát, vừa hung ác mắng to vừa đá vào trên người Trường Kiếm Không.

“Tha mạng, đừng đánh ta.” Trường Kiếm Không run rẩy nói, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc từ trong nhẫn trữ vật.

“Tông phẩm, lần này là tông phẩm, hai vị đại nhân xin vui lòng nhận cho.”

Trường Kiếm Không nịnh nọt nói.

“Đúng đúng đúng, ở đây ta cũng có một lọ.” Bành Tiên Nhi cũng lấy một lọ từ nhẫn trữ vật, miễn cưỡng cười vui đưa tới.

“Đậu mè, muốn đùa hai huynh đệ bọn ta à?”

Lâu Bản Vĩ dùng một tay bóp nát hai bình ngọc, hai bàn tay đánh lên mặt hai người.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, chúng ta còn có…”

Nhìn thấy hai người này còn không vừa lòng, Trường Kiếm Không vội vàng nói, sau đó cắn răng vẻ mặt không cam lòng lấy ra một cái chậu tròn.

“Tiền bối, tôn phẩm, thần vật tôn phẩm Khốn Thiên Bồn, tuyệt đối là đồ tốt.”

Trường Kiếm Không vội vàng dâng Khốn Thiên Bồn bằng hai tay.

Nhưng mà Lâu Bản Vĩ vừa thấy cái bồn này đã bùng nổ.

“Lão già kia, ngươi lại lấy cái chậu nát của mẹ ngươi rửa mông đưa cho ta, ta thấy các ngươi đang chết muốn chết thì phải.”

“Đúng vậy, ta thấy các ngươi đang muốn chết đó.” Cẩu tử ở bên cạnh bên hung ác nói hùa theo.

Lâu Bản Vĩ nói xong giơ lên nắm tay to như bao cát, chuẩn bị đấm tới.

“Đừng đừng đừng, ở đây ta còn đồ.”

Mặt mày Bành Tiên Nhi biến sắc xua hai tay, vội vàng nói.

Lâu Bản Vĩ nghe thế nhìn về phía nàng.

Vẻ mặt Bành Tiên Nhi lộ vẻ không cam lòng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây Thanh Hồng Kiếm.

“Đây là thanh kiếm chỉ thuộc về Thánh Nữ Thiên Kiếm Môn chúng ta, Thanh Hồng Kiếm, là vật đã gần đạt thánh phẩm, xin tiền bối xem qua!”

Bành Tiên Nhi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt đau lòng nói.

“Ồ?”

“Sặc sỡ, còn rất đẹp đấy?”

Lâu Bản Vĩ nhận lấy đánh giá từ trên xuống dưới.

“Cũng không biết chất lượng thế nào.”

Nói xong hắn chìa ngón tay, đụng vào thân kiếm.

Búng một cái.

Ngay lúc ngón tay hắn vừa chạm tới, một âm thanh êm tai truyền đến.

Keng!

Một mảnh Thanh Hồng Kiếm bị Lâu Bản Vĩ búng gãy văng mất không thấy bóng dáng, mảnh còn lại trở nên tối tăm không có ánh sáng.

Két!

Trường Kiếm Không và Bành Tiên Nhi nhìn thấy thì há hốc mồm, tròng mắt xém chút rớt ra luôn.

Thanh Hồng Kiếm gần đạt thánh phẩm cứ như vậy bị búng một cái đã bị hủy?

“Lại là một thứ rác rưởi nhìn được mà xài không được.”

Lâu Bản Vĩ tức giận vứt Thanh Hồng Kiếm trên đất, giẫm thành mảnh nhỏ, quát: “Khánh, ta thấy hai tên này đang đùa giỡn chúng ta, giết chết bọn họ.”

Lâu Bản Vĩ nói xong thì hung ác đá hai người, Cẩu tử kế bên giơ lên móng vuốt sắc bén, vung tới.

“Hu hu…”

“Không có, chúng ta thật sự không có bảo bối.”

“Đúng vậy, xin tha mạng, Thanh Hồng Kiếm quý giá nhất của chúng ta đều đưa cho ngươi, van cầu ngươi tha cho chúng ta.”

Hai người co đầu rút cổ ở trong góc, bị một bộ xương một con chó đánh tới không ra hình người, nhất là móng vuốt của Ngao Khánh, chuyên chọn mấy chỗ hiểm, quần áo hai người tả tơi, khiến cho cái đùi trắng bóng của Bành Tiên Nhi đều trở nên máu thịt không rõ.

“Hừ, đưa đây.”

Lâu Bản Vĩ đoạt lấy nhẫn trữ vật của hai người, cùng Cẩu Tử nhìn vào.

“Ca, hai người này thật sự nghèo quá, một đồng cũng không có.”

Cẩu Tử xem hết nhẫn trữ vật, giơ móng vuốt đập nát.

“Xui, thật sự là xui, ta ở đây cũng không có gì.” Lâu Bản Vĩ cũng đập nát nhẫn trữ vật, căm giận mắng.

“Vậy làm sao đây?” Hứng thú của Cẩu tử giảm xuống nói.

“Bỏ đi, phí thời gian trên hai tên nghèo khổ này cũng không có ý nghĩa gì, không cần để ý tới bọn họ.”

Một bộ xương một con chó nói xong lại đánh hai người một trận tơi bời rồi mới nghênh ngang rời đi.