Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 257: Con mồi của hai huynh đệ




Nghe vậy ánh mắt Bành Tiên Nhi thay đổi.

Lời nói của Trường Kiếm Không không phải không có lý, một tên Dịch Phong thôi mà, nàng có cả ngàn cách để tra tấn hắn, nhưng nếu vô tình đắc tội vị kia, đừng nói đến cơ duyên, e rằng chạy trốn được không còn cả là một vấn đề.

Nghĩ đến đây nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cất trường kiếm vào, vẻ mặt không cam lòng nhìn Dịch Phong rời đi.

Đành phải tính toán lần sau sẽ tìm cơ hội đối phó Dịch Phong.

Mà Dịch Phong cũng không để tâm tới nữ nhân đó.

Trước kia đúng thật là thanh mai trúc mã, nhưng đó đều đã là quá khứ, trong chớp mắt hắn đã bước vào nhà Vinh thịt heo, cùng ăn với mấy người lão Vương.

Mà hai người Bành Tiên Nhi lại tiếp tục tìm manh mối ở gần đó.

Người có thể giết Giang Vũ ngay lập tức, ít nhất cũng là Võ Đế, tạm thời không nói tới có thể đạt được cơ duyên hay không, nếu có thể giao thiệp với người này thì cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với Thiên Kiếm Môn của nàng.

“Khánh à, hình như muốn kiếm ra tiền cũng không dễ như ta tưởng!” Lâu Bản Vĩ chán nản ngồi trên một bậc thang, than thở với cẩu tử kế bên.

“Hầy!”

Cẩu Tử thở dài thật mạnh một hơi, chẳng qua nhìn thấy bộ dạng của Lâu Bản Vĩ hắn không buông tha nói: “Ca, ngươi chờ ta, đất hoang bên kia còn một ngôi mộ, ta đến đào thử xem.”

Cẩu tử nói xong vội vàng chạy đi.

“Được rồi, có tin tốt nhớ lập tức nói cho ta nha Khánh!”

Lâu Bản Vĩ nhìn hình bóng Cẩu Tử chạy đi, tiếp tục ngồi trên bậc thang gọi theo.

“Dường như cũng không phát hiện ra manh mối rõ ràng gì.”

Hai người Bành Tiên Nhi đi tới, Trường Kiếm Không ở một bên nhíu mày nói.

“Đúng vậy!”

Bành Tiên Nhi cũng nhíu mày.

“Nhưng nếu đã là cao nhân lánh đời, hành vi cử chỉ cũng sẽ không giống với người khác, xem ra cần tìm người ở gần đây hỏi một chút, không chừng có thể phát hiện một chút manh mối.” Trường Kiếm Không nói thêm.

“Được!”

Bành Tiên Nhi gật đầu đồng ý.

Vừa đi được vài bước hai người đã thấy cách đó không xa có một người áo đen đang ngồi trên bậc thang.

Hai người nhìn nhau rồi đi qua, đi tới phía sau người áo đen.

Từ trên cao nhìn xuống người áo đen ngồi dưới chân, Trường Kiếm Không trầm giọng hỏi: “Này, phàm nhân, đứng lên trả lời ta mấy câu.”

Lâu Bản Vĩ đang ngồi trên bậc thang ngắm nghía con rết, tựa như không nghe thấy, tiếp tục chơi đùa con rết trong tay.

Chân mày hai người nhíu lại.

Nhất là Bành Tiên Nhi, vừa nãy ở chỗ Dịch Phong đã chịu thiệt không nói, thật không thể ngờ một tên phàm nhân ngu ngốc cũng dám coi thường nàng.

“Ngươi muốn chết à?”

Nàng lấy trường kiếm ra, đặt lên cổ người áo đen, giọng nói lạnh như băng nói.

Nghe vậy.

Lâu Bản Vĩ đang ngồi xổm trên bậc thang ngờ nghệch quay đầu lại, nhìn về phía hai người.

Vù.

Lại gặp được gương mặt không nhìn rõ cụ thể mông lung mờ ảo này, hai người vừa nãy còn ở trên cao nhìn xuống lập tức rùng mình, trong mắt lóe ra sợ hãi nồng đậm.

Quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tuyệt đối không ngờ lại gặp được tên khủng bố này ở đây.

Cùng lúc đó, bàn tay Bành Tiên Nhi như có điện giật, rút trường kiếm trong tay về, miệng lắp bắp giải thích: “Ta, ta ta, ta ta, tiền bối, hiểu lầm, hiểu lầm, thật xin lỗi…”

Nói xong hai người không nói gì co cẳng bỏ chạy.

Vốn Lâu Bản Vĩ cũng không để ý đến hai người, nhưng là nghĩ đến cái gì, tinh thần bỗng run lên, la lớn: “Không được chạy, ở lại cho ta!”

Hai người nghe vậy hồn phách xém chút bay mất, sao còn dám ở lại.

Trực tiếp nhổ ra một ngụm tinh huyết, thiêu đốt tinh huyết mà chạy với tốc độ chưa bao giờ dùng đến trong đời.

“Ca, ngôi mộ kia cũng không có thứ gì.”

Cùng lúc đó cẩu tử chạy trở về, báo cho Lâu Bản Vĩ.

“Khánh, ngươi trở về đúng lúc lắm, ngôi mộ kia không quan trọng, mau cùng ta bắt lấy hai người này!” Lâu Bản Vĩ lớn tiếng nói.

Cẩu Tử nghe vậy liền hiểu được, khí thế cả người ngay lập tức lộ ra, trong nháy mắt đã đuổi theo hai người chặn ở phía trước.

Yêu Tôn?

Sắc mặt hai người đại biến.

Trong phút chốc đã không còn đường chạy trốn, sắc mặt hai người trắng bệch lui vào trong góc.

“Hì hì.”

Một bộ xương khô một chó lộ ra nụ cười xấu xa, nhìn hai người như nhìn thấy con mồi nhỏ, chậm rãi bước tới.

“Làm sao bây giờ trưởng lão?”

Bành Tiên Nhi và Trường Kiếm Không co cụm trong góc, nhìn thấy một người một sói tới gần, Bành Tiên Nhi lập tức nói đầy kích động.

“Không có việc gì không có việc gì, bình tĩnh.”

“Nhất định phải bình tĩnh, tin tưởng ta, nhất định sẽ có cách mà!”

Trường Kiếm Không đè bàn tay lại, nhẹ giọng an ủi Bành Tiên Nhi.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Bành Tiên Nhi nghe vậy vội vàng gật gật đầu, được Trường Kiếm Không an ủi, xem như là ăn một viên thuốc an thần.

Dù sao nói thế nào thì Trường Kiếm Không cũng là trưởng lão của Thiên Kiếm Môn, cường giả Võ Tôn.

Nhưng mà ngay sau đó.

Nàng thấy Trường Kiếm Không bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, thốt ra tiếng hô to.

“Tha mạng!”

“Xin đại lão tha mạng!”

Bành Tiên Nhi choáng váng.

Cả người trợn mắt há mồm.

Đây là biện pháp trong lời Trường Kiếm Không à?