Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 259: Trải nghiệm trên núi




Trở lại bậc thang.

Cảm xúc của một bộ xương một con chó lại tiếp tục giảm xuống.

“Ôi, Lâu Bản Vĩ ta chừng nào mới có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ đây!” Bộ xương khô nhìn trời thở dài một hơi, rồi lại ngắm nghía con rết trong tay, nhổ từng chân của nó.

“Có thể…”

“Không thể…”

“Có thể…”

“Không thể…”

“…”

Dạ Phong Rết Yêu lòng đau như cắt.

Quả thật một kiếp nối tiếp một kiếp, vừa ra hang hổ lại gặp hang sói.

Vốn định giả chết trong tay bộ xương khô rồi lừa hắn trốn đi, nhìn chân của bản thân càng ngày càng ít, rốt cuộc nó không giữ được bình tĩnh, vốn là bộ dạng đã chết lại đột nhiên vùng dậy trong tay Lâu Bản Vĩ.

“Tha mạng, tha mạng…”

Miệng hắn hô to.

“Tha mạng?”

Lâu Bản Vĩ nghiền ngẫm nói: “Không phải ngươi thích giả chết ư, ta đang giúp mơ ước của ngươi thành sự thật mà?”

“Sai sai sai, ta sai rồi, cầu xin đại lão anh minh uy vũ, khí thế ngập trời, khủng bố đáng sợ, soái khí hào hùng, tha cho tiểu nhân một mạng.”

Dạ Phong Rết Yêu mặt mày khóc lóc thảm thiết, lắp ba lắp bắp mà cầu xin.

“Ồ?”

Nghe vậy, Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu lên, cùng Ngao Khánh liếc nhau, nhàn nhạt nói: “Khánh à, ta thật không ngờ rằng bản thân lại gặp được một con yêu tinh biết điều như thế này!”

Nói xong, hắn nhích đầu sát lại chỗ Dạ Phong Rết Yêu, thong thả nói: “Ta hoàn mỹ đến vậy ư?”

“Đúng đúng đúng, sự hoàn mỹ của ngươi đều được khắc hết lên mặt, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã bị khí chất của ngươi làm cho cảm động, ta thật ra chỉ là một con rết yêu nhỏ bé nhát gan, không dám nói chuyện với ngươi, nhưng trong lòng ta luôn nghĩ như vậy đó!”

“À há, nể tình ngươi là một yêu tinh biết điều, vậy ngươi đi đi, ta không làm khó dễ ngươi nữa!” Lâu Bản Vĩ phất phất tay, thở mạnh nói.

Nghe thế, trong lòng Dạ Phong Rết Yêu vui mừng khôn xiết.

Nhưng vừa lảo đảo đi được mấy bước, chính hắn lại phát hiện không rõ phải đi đường nào.

Mấy đời Yêu Hoàng hắn đã từng theo hầu giờ đây đều chết cả, nếu như không có chỗ dựa, một tên Yêu Linh nhỏ bé như hắn chắc chắn sẽ khó mà sống.

Hắn không khỏi đột nhiên quay đầu, nịnh nọt nói: “Hai vị ca ca, có thể cho tiểu nhân đi theo các ngươi làm trâu làm ngựa được không.”

“Cái tên Rết Yêu nhà ngươi thật là, đi theo bọn ta thì làm được gì, đi chỗ khác nhanh lên, nếu không đi, đừng trách ta thay đổi chủ ý!” Lâu Bản Vĩ không kiên nhân mà xua tay.

“Hữu dụng, ta hữu dụng mà!”

Dạ Phong Rết Yêu vội vàng giải thích nói: “Ta nhìn dáng vẻ của hai vị ca ca, có phải rất thiếu tiền không?”

“Tiền bạc giải quyết dễ lắm, ta biết nơi nào có, ta dẫn các ngươi đi!”

“Ồ?”

Nghe thế, một bộ xương một chó liếc nhau, lập tức liếc mắt nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu.

“Thật hả?”

“Thật trăm phần trăm, ta xin thề, hơn nữa còn có không ít bảo bối, mấy thứ đồ này ta thành thạo nhất.” Dạ Phong Rết Yêu vội vàng nói.

“Tiểu tử tốt, không ngờ rằng ngươi lại có tiềm năng đến vậy đấy!”

Lâu Bản Vĩ quét ánh mắt chán chường, đứng lên vỗ đùi nói: “Tốt, chỉ cần ngươi có thể dắt bọn ta tới lấy tiền, ta sẽ để ngươi đi theo ta.”

“Được được, bái kiến đại ca.”

Dạ Phong Rết Yêu cong người bò trên mặt đất, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía Ngao Khánh rồi thốt lên: “Bái kiến Cẩu ca, mà khí chất của Cẩu ca cũng khiến người khác rung động, không hổ danh là yêu tinh bên cạnh đại ca, sau này cùng ở bên dốc sức cho đại ca, còn nhờ Cẩu ca dìu dắt nhiều.”

Một câu Cẩu ca cùng với lời khen ngợi này làm cho cẩu tử kia không khỏi lâng lâng.

Vốn dĩ hắn không thể nào thích nổi cái tên Rết Yêu này, xem ra hiện tại, quả thật tên Rết Yêu này cũng không tệ!”

Từ đó.

Một bộ xương một chó một rết ăn ý với nhau, đi đến chỗ mà Dạ Phong Rết Yêu nói.

Mà nơi nó hướng đến, chính là núi Mạc Phủ ngay cạnh thành Bình Giang.

Tiết trời, càng lúc càng trở lạnh.

Bây giờ đã sang mùa đông, toàn bộ đất trời, một mảng trắng xóa.

“Sư phụ, ta đã luyện xong ba chiêu thức kia rồi, tiếp đến phải luyện cái gì đây?” Chung Thanh lau mồ hôi trên trán, hỏi Dịch Phong.

“Tiếp theo, e rằng ta phải đưa ngươi lên núi Mạc Phủ để trải nghiệm rồi.” Dịch Phong hơi hơi suy nghĩ, làm ra tính toán như thế.

Hắn không phải người tu luyện, chỉ có thể dạy Chung Thanh võ công, nhưng cho dù chỉ có thể dạy những thứ này, hắn cũng phải dạy cho đến nơi đến chốn.

Hắn cũng muốn bồi dưỡng cho Chung Thanh trở nên giỏi hơn trong thời gian tới.

“Tốt quá sư phụ, khi nào chúng ta xuất phát?” Chung Thanh hưng phấn hỏi, tay cầm đại đao đung đưa.

“Ngày mai sẽ đi!” Dịch Phong tính toán thời gian một chút.

“Được rồi sư phụ, ta làm xong hết mấy việc trong nhà đã, còn phải giặt sạch quần áo của hai hôm nay nữa.”

Nói xong, Chung Thanh rời đi, bắt đầu siêng năng mà làm việc.

Nhìn dáng vẻ ốm yếu của Chung Thanh, Dịch Phong lại khẽ thở dài.

Đứa nhỏ này, ngoài việc luyện công ra, mỗi ngày đều phải làm quá nhiều việc, mặc dù Dịch Phong đã giúp đỡ không ít, nhưng nói chung hắn vẫn không đành lòng.

Hơn nữa nam nhân như bọn họ mà lại phải giặt giũ, nấu cơm, tính toán mọi chuyện.

Xem ra.

Trong võ quán cần phải mướn thêm vài nữ nhân rồi.

Đợi hắn dẫn Chung Thanh đến núi Mạc Phủ tu luyện xong thì sẽ tìm vài nữ nhân tới giúp việc vậy!