Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 256: Ngươi muốn tái hợp với ta?




“Thánh Nữ nói chí phải. Nhưng bây giờ có nói lại cũng vô ích, chúng ta vẫn nên nghĩ cách tìm ra vị kia là ai thì tốt hơn!” Trường Kiếm Không thở dài nói: “Cũng không thể các tông môn khác độc chiếm cơ duyên được.”

“Ừ!”

Bành Tiên Nhi gật đầu.

Dù sao thì Đệ Ngũ Trường Không, Vân Tiên Khuyết và những kẻ khác đều nắm được cơ duyên trong tay, nếu chỉ có riêng Thiên Kiếm Môn của nàng không có được, sao mà nàng có thể cam tâm cho được cơ chứ.

Vì vậy.

Cả hai người bọn họ đều bắt đầu tìm kiếm manh mối ở những nơi gần đó.

Một mùi hôi thối mơ hồ đã khiến Bành Tiên Nhi nhận ra điều gì đó.

Nàng đi theo mùi hôi thối đến một cái mương cách đó không xa, trong cái quả nhiên có một bộ thi thể.

Thi thể này cũng đã ở đây được vài ngày rồi, trong thời tiết giá lạnh như này, mặc dù thi thể đã hoàn toàn biến dạng, trên da đã loang lổ các đốm tử thi, nhưng dựa vào phong cách ăn mặc thì bọn họ vẫn có thể nhận ra được.

“Đây là…?”

Trường Kiếm Không kinh hãi nói.

“Đúng vậy, chính là cái tên phế vật Vu Võ Kiệt.”

Nhìn thi thể của Vu Võ Kiệt, biểu tình trên gương mặt của Bành Tiên Nhi có chút phức tạp.

“Lúc trước coi như ta nhìn nhầm, vốn định buông bỏ thù hận để cho hắn làm một con chó canh nhà, đến cuối cùng ta mới nhận ra rằng, đến cả làm một con chó hắn cũng không có đủ tư cách, bây giờ rơi vào kết cục như vậy cũng rất xứng đáng.”

Trường Kiếm Không im lặng không nói.

Hắn cũng biết một chút về quá khứ của vị Thánh Nữ tân nhiệm của Thiên Kiếm Môn này.

“Có điều, thi thể của hắn ở đây cũng biểu thị rằng chúng ta đã tìm đúng chỗ, tên cao thủ đã giết chết Giang Vũ kia ắt hẳn cũng ở gần đây thôi.” Bành Tiên Nhi nói.

Nói xong, ánh mắt nàng liền di chuyển muốn tìm thêm những manh mối khác.

Nàng vô tình nhìn thấy một võ quán cách đó không xa.

Khó trách nàng luôn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, hoá ra là ở đây.

Ánh mắt nàng lập tức nhuốm màu thù hận, sự sỉ nhục bên bờ sông Thuần Khê nàng vẫn còn nhớ như in.

Đúng vào lúc này, có một thân hình rất đỗi quen thuộc với nàng bước ra khỏi võ quán, thật khéo đi về hướng nàng đang đứng.

Chẳng mấy chốc mà cả hai người đã đối diện nhau.

“Đứng lại.”

Chân ngọc của Bành Tiên Nhi liền bước tới, ngăn không cho Dịch Phong đi tiếp.

“Có chuyện gì sao?”

Dịch Phong liếc nhìn nữ nhân đang cản đường mình một cái, căn bản không nhận ra nàng chính là thanh mai trúc mã của hắn khi trước.

“Cái gì? Người không nhận ra ta ư?”

Khoé môi của Bành Tiên Nhi nhếch lên, mang theo ý vị thâm trường, nhàn nhạt nói: “Lẽ nào giọng nói của ta ngươi cũng không nhớ sao? Ngươi hãy cẩn thận nghĩ kỹ lại xem?”

“Không nhớ ra, ngươi là…?”

Dịch Phong gãi gãi đầu hỏi lại.

Nghe đến đây, lồng ngực Bành Tiên Nhi đột nhiên thắt lại, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng vốn nghĩ rằng, Dịch Phong sẽ ngay lập tức nhận ra nàng, sau đó sẽ quỳ gối mà xin tha thứ, nhưng phản ứng của Dịch Phong lúc này khiến nàng cảm giác như đang đánh vào bông vậy.

“Bành gia thôn, Bành Anh, ngươi hãy nhớ cho kỹ!”

Giọng nói của Bành Anh lạnh như băng, nàng cũng không định vòng vo với Dịch Phong làm gì, trực tiếp nói rõ thân phận của nàng cho hắn nghe.

“À.”

“Hoá ra là ngươi…”

Dịch Phong gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nhìn cái gương mặt bầm dập lẫn lộn của ngươi cũng chẳng ra làm sao, ngươi ngăn ta là vì…”

Nói đến đây, sắc mặt của Dịch Phong hơi đổi, theo bản năng mà lùi dần về sau vài bước.

“Ngươi cản ta… không phải vì muốn tái hợp với ta đấy chứ?”

Nói xong Dịch Phong nhếch mép một cái: “Ngươi phải nhìn rõ sự thật, ngươi sống không tốt, thấy ta có tiền lại muốn tái hợp với ta. Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không quay lại đâu!”

Nhìn thấy Dịch Phong nghiêm trang nói mấy lời này, Bành Tiên Nhi tỏa ra sát ý.

Rõ ràng nàng ngăn cản Dịch Phong vì muốn gây rắc rối cho hắn, nực cười chính là tên phàm nhân này lại tự mình đa tình.

Vậy mà lại cho rằng thiên chi kiêu nữ của Thiên Kiếm Môn như nàng sẽ tái hợp với một phàm nhân ư?

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn Dịch Phong với vẻ hăm dọa, gằn từng tiếng quát: “Tên ăn hại Dịch Phong nhà ngươi, ai muốn tái hợp với ngươi chứ, ngươi không nhìn ra tình hình bây giờ à?”

“Ồ, không phải tìm ta là vì muốn tái hợp hả, vậy thì tốt quá.”

Dịch Phong nhẹ nhàng thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực như trút được gánh nặng trong lòng rồi nói: “Vậy nếu không phải tìm đến ta để tái hợp thì ta đi trước đây.”

Dứt lời, Dịch Phong đi lướt qua người nàng.

Bành Tiên Nhi hóa đá tại chỗ.

Ngực nàng phập phồng dữ dội, cả người run rẩy.

Tên phàm nhân này…

Được lắm…

Nàng cực kỳ tức giận!

Nàng không thèm nói gì cả, trường kiếm trong tay di chuyển, trong mắt lóe ra sát ý dày đặc, đi thẳng đến chỗ Dịch Phong.

“Thánh Nữ dừng tay!”

Thấy thế, Trường Kiếm Không chợt lóe, vội vàng ngăn cản Bành Tiên Nhi.

“Trưởng lão, ngươi làm gì vậy, để ta giết chết con kiến chết tiệt này.” Vẻ mặt Bành Tiên Nhi đầy sát ý nói.

“Một phàm nhân mà thôi, tùy tiện tìm người nào khác cũng có thể giết hắn, nhưng ngươi quên đây là chỗ nào rồi à?” Trường Kiếm Không vội vàng nhắc nhở nói: “Tuyệt thế cao nhân lánh đời kia sống ở gần đây, nếu ngươi ra tay với hắn ở đây, lỡ như làm vị kia không vui, vậy thì mất nhiều hơn được…”