Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 255: Xưa đâu bằng nay, trời đất cách biệt (2)




Chỉ là ông lão đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, lưng còng lom khom, tay chống gậy chậm rãi bước từng bước, cẩn thận bước lên từng bậc thang của võ quán, trong miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: “Quả thật có thể gặp lại bạn cũ sáu mươi năm cũng chẳng dễ gì, nhưng mà bây giờ ta không có thời gian, cũng không còn sức lực ôn lại chuyện cũ với ngươi nữa rồi…”

Âm thanh nhỏ dần, hắn cẩn thận bước từng bước vào võ quán, chưa từng quay đầu lại nhìn Tuyết Thấm Trúc lấy một cái.

Trái tim Tuyết Thấm Trúc đập cực kì mạnh mẽ.

Vừa rồi bị Vương Đạo Thiên áp chế khiến nàng đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Hai người bọn họ đã từng không phân cao thấp vậy mà bây giờ một người đã đạt đến cảnh giới Võ Đế.

Mà người còn lại…

Vẫn còn đang chậm chạp ở bán Thánh, đời này liệu có thể phá Thánh hay không vẫn còn chưa đoán được.

Hơn nữa nhìn thái độ vừa rồi của Vương Thiên Đạo, căn bản không hề xem đối thủ khi xưa như nàng vào tầm mắt.

Thậm chí.

Còn không muốn nói chuyện cùng nàng?

Còn không khơi gợi nổi một phần hứng thú của kẻ kia?

Gương mặt nàng cực kì khó coi, cái cảm giác bị coi thường này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ánh mắt theo bản năng lại nhìn về võ quán thêm lần nữa.

Nàng không phải là kẻ ngốc.

Nghĩ một chút cũng có thể nhận ra, vì sao kẻ thù cũ như hắn có thể bỏ nàng lại phía xa như vậy.

Chính là do võ quán này.

Chính là thiếu niên thâm tàng bất lộ ở bên trong.

Mới có thể giúp cho một bán Thánh cá chép hóa rồng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể trở thành Võ Đế, đủ để tung hoành ngang dọc khắp Tiên Giang đại lục.

Nghĩ đến đây.

Khiến nàng nộ hỏa công tâm.

Liền phun ra một ngụm máu tươi.

Lẽ ra nàng cũng đã có cơ hội, nhưng chỉ trách nàng ngu xuẩn, tự tay vùi dập cơ hội tốt như vậy.

“Sư phụ, ngươi không sao chứ?” Mặc dù trong lòng Thư Cầm Hoạ vẫn còn nhiều ưu phiền, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tuyết Thấm Trúc, nàng vẫn bị dọa sợ.

“Ta không sao, trước tiên quay về đã, ta muốn tạm ẩn trong tông…”

“Vâng…”

Thở dài một hơi, hai sư đô hồn bay phách lạc rời khỏi thành Bình Giang….

Ông Vương đi vào trong võ quán.

“Ha ha, tiên sinh à, ta sang gọi ngươi qua dùng cơm thôi.” Ông Vương cười ha ha rồi nói: “Nhưng mà chẳng qua lại phải chuyển chỗ để ăn vì cái nồi của nhà ta nhỏ quá, cho nên lúc đó ta quyết định sang nhà Vinh thịt lợn gần đối diện nhà ngươi để nấu.”

“Được, không vấn đề gì, ngươi qua đó trước đi, ta dọn dẹp một chút rồi sẽ qua sau.” Dịch Phong cười nói.

“Vậy cũng được, ta đã chuẩn bị hai vò rượu ngon đợi tiên sinh rồi, khi nào ngươi sang thì bắt đầu ăn.”

Ông Vương cười ha ha rồi chống gậy rời đi.

Nhưng cũng vào lúc này.

Ở trong con ngõ nhỏ phía đối diện, có hai bóng người nhanh chóng bay đến, đáp xuống nền đất.

Hai người này nhất định có xuất thân không tầm thường, quần áo cũng vô cùng sang trọng chỉ là dáng vẻ bây giờ một lời khó tả.

Sắc mặt của người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia trắng bệch, hình như đang mắc bệnh, thi thoảng lại ho khan vài tiếng.

Người còn lại là một nữ tử đeo khăn che mặt dáng vẻ như tiên nữ, chỉ là dưới lớp khăn che mặt là một gương mặt sưng tấy, chắc là do gương mặt bị sưng tấy nên mũi nàng trông như biến dạng, mắt cũng biến thành một bên to một bên nhỏ.

Hai người này chính là Bành Tiên Nhi và Trường Kiếm Không, ngày đó bọn họ đang truy đuổi Giang Vũ, đến giữa đường bị một tên mặc áo đen đánh cho tơi tả.

Nhớ đến một quyền đấy, suýt chút nữa thì bọn họ đã không thể quay về được rồi.

Uống hết hơn phân nửa chỗ thuốc trị thương đang mang thêm vào đó dừng lại điều dưỡng vài ngày, vết thương kia đến nay mới có thể tính là tạm lành.

Bọn họ vẫn chưa thể vượt qua được nỗi sợ ngày hôm ấy.

Chỉ là.

Bọn họ dựa vào tin tức của Thiên Kiếm Môn cũng biết được, ngày đó Giang Vũ đã bị một cao thủ ẩn dật trong phàm giới giết rồi, dựa vào một số manh mối khác, bọn họ còn biết được nơi Giang Vũ bị giết đại khái cũng gần đây.

“Nghe mật thám của Thiên Kiếm Môn báo lại, đám người Phong Vân Cốc, Ma âm Tông và Xuy Tuyết Sơn Trang hình như đã bái kiến một vị tuyệt thế cao thủ nào đó, dường như còn nhận lại được không ít lợi lộc.” Bành Tiên Nhi nhíu mày nói.

“Đúng vậy, theo như tin tức được báo thì đúng là như vậy.”

Trường Kiếm Không đứng bên cạnh gật đầu nói: “Nhưng mà đáng giận hơn chính là, cái đám người đại tông môn ấy đều đã phong toả tin tức khiến mật thám của chúng ta không dò la ra được vị tuyệt thế cao nhân kia rốt cuộc là ai.”

Ánh mắt lạnh lẽo Bành Tiên Nhi khẽ di chuyển.

“Thực ra, đáng hận nhất chính là kẻ áo đen thần bí ngày hôm đó, chỉ trách thực lực của hắn quá mạnh mẽ, nếu như không phải vì ngày đó vô tình đụng phải hắn, thì chúng ta đã sớm đến nơi rồi rồi, chứ làm sao có thể cho mấy tên phế vật như Vân Tiên Khuyết và Đệ Ngũ Trường Không nhanh chân đến trước?”