Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 254: Xưa đâu bằng nay, trời đất cách biệt




“Hai vị khách sáo quá!”

Dịch Phong cười cười rồi nói tiếp: “Nhưng tại hạ xin nhận tấm lòng của hai vị, chỉ là tại hạ đã tìm được đồ để thay thế cho lục huyền cầm, cho nên cũng không làm phiền hai vị nữa.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, sắc mặt Thư Cầm Hoạ và Tuyết Thấm Trúc thay đổi rõ rệt, trong lòng lập tức luống cuống.

“Tiên sinh, ngươi, ngươi thực sự không cần nữa sao?” Vẻ mặt Thư Cầm hoà kích động, hỏi.

Mà Tuyết Thấm Trúc cũng ở một bên căng thẳng nhìn Dịch Phong.

“Nếu các ngươi mang đến sớm hơn một chút có lẽ ta đã dùng rồi.” Dịch Phong cười từ chối: “Nhưng bây giờ ta đã không cần nữa, tấm lòng của hai vị ta xin nhận.”

Nghe xong lời của Dịch Phong, tâm trạng của hai người họ đều trùng xuống.

Vẻ mặt cũng đầy nuối tiếc.

Vị này ngoài mặt vẫn luôn ôn hoà nhưng trên mặt chữ lại có ý là nếu mang đến sớm thì dùng, còn bây giờ không cần nữa…

Đây chẳng phải đang trách cứ bọn họ chậm chạp, không biết nắm bắt cơ hội mà dâng đến sao?

“Được, được thôi.”

Sắc mặt Thư Cầm Hoạ sa sút đáp lời, gương mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc.

Còn tinh thần của Tuyết Thấm Trúc cũng ủ rũ, tràn đầy nuối tiếc.

“À đúng rồi! Ông cụ ở nhà bên đang làm sườn để ăn, ta cũng phải dọn dẹp một chút rồi qua đó, nếu hai vị không còn việc gì nữa vậy để lần sau tới chơi nhé?” Dịch Phong nhìn sắc trời lại áy náy nói với bọn họ.

Nghe vậy thì sắc mặt hai người họ càng thêm khó coi.

Đây, đây rõ ràng là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách mà?

Đương nhiên, mặc dù Dịch Phong không hề biểu hiện ra bên ngoài, nhưng sự quấy rầy của các nàng đã khiến hắn không hài lòng.

Thậm chí còn không có chút kiên nhẫn để nói chuyện cùng các nàng.

“Vậy, tiên sinh, hai người bọn ta xin phép cáo từ.” Thư Cầm Hoạ hơi khom người hành lễ với Dịch Phong, không cam lòng mà bước ra khỏi võ quán.

Ra khỏi võ quán, bọn họ phát hiện ra ngoài trời tuyết đang rơi, một mảnh tuyết trắng tinh khôi, đẹp không sao tả xiết.

Mà tiết trời mấy ngày qua cũng lạnh đi nhiều.

Chỉ là.

Trời lạnh cũng chẳng bằng giá buốt trong tim.

Tuyết Thấm Trúc thở dài một hơi.

Nhìn sang Thư Cầm Hoạ sắc mặt chán nản ở bên cạnh, Tuyết Thấm Trúc cũng tràn đầy nuối tiếc.

“Ài!”

“Đồ nhi, là vi sư sai rồi, là do vi sư không biết nắm bắt cơ hội.”

Nàng cúi đầu xuống, lắc đầu, tâm tình càng thêm phức tạp, nội tâm khó chịu rối rắm quấn lấy nhau.

Nàng hiểu, nàng lần này nàng “ếch ngồi đáy giếng” rồi.

Đồng thời cũng cảm thấy nực cười vì tầm nhìn nông cạn của nàng, thế mà lại cho rằng cơ duyên với vị này còn chẳng bằng giá trị của một sợi Thiên Thiềm Ti.

Nhưng cũng chỉ trách bản thân nàng ngu muội, tự mình đánh mất đi một cơ hội tốt không gì sánh bằng.

Nếu như nàng nghe theo lời của Thư Cầm Hoạ, ngay từ đầu đã mang theo Thiên Thiềm Ti, vậy thì cơ hội đó cũng đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.

Sư đồ hai người bọn họ đều thở dài mà rời khỏi võ quán.

Nhưng mới đi được hai bước, bước chân Tuyết Thấm Trúc đột nhiên mạnh thêm một chút.

Đồng tử nàng gắt gao co rút, trông thấy cách đó không xa có một ông lão chống gậy đi tới.

“Cái mùa đông chết tiệt này, thực sự làm cho người khác khó chịu, nhưng mà, không biết tiên sinh còn đang làm gì, đến giờ này còn chưa sang?”

Hắn giẫm lên lớp tuyết mỏng mới đọng lại, hắn vừa đi về phía các nàng miệng vừa lẩm bẩm làu bàu.

Cả hai sư đồ Tuyết Thấm Trúc cứ lặng lặng nhìn ông lão mãi cho đến khi hắn đi ngang qua chỗ các nàng đang đứng.

Cuối cùng, Tuyết Thấm Trúc cũng nhớ ra hắn là ai.

Hắn là người tu luyện ở Ninh Sa có thanh danh được truyền đi rất xa, bởi vì hai người có tu vi ngang bằng cho nên hắn chính là kẻ thù một mất một còn của Tuyết Thấm Trúc nàng.

Chỉ là vài năm trước hắn đột nhiên mai danh ẩn tích, một chút tung tích cũng không để lộ ra ngoài, cho nên trí nhớ của Tuyết Thấm Trúc về hắn mới mờ nhạt như vậy.

Nhưng nàng không ngờ đến có thể gặp hắn ở đây.

Tuyết Thấm Trúc vô thức kêu tên hắn.

“Vương Đạo Thiên!”

Nàng hét lên.

Trong khi hét lên, tu vi bán Thánh của Tuyết Thấm Trúc bộc phát, không một tiếng động áp sát ông lão.

Quả nhiên, khi nghe thấy tiếng thét của Tuyết Thấm Trúc, bước chân của ông lão cũng hơi khựng lại.

Cơ thể lom khom của hắn dần dần quay lại, đôi mắt sâu trũng liếc nhìn Tuyết Thấm Trúc một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Là ngươi sao, Tuyết Thấm Trúc?”

“Đương nhiên là ta!”

Tuyết Thấm Trúc cười lạnh rồi nói: “Thật không ngờ, ta và ngươi đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà có thể gặp nhau ở đây!”

“Đúng vậy, cũng thật khéo.”

Ông lão cười cười.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi, một luồng khí thế đáng sợ áp chế cả cơ thể Tuyết Thấm Trúc.

Ngay lúc này, Tuyết Thấm Trúc ban nãy còn bừng bừng hàn ý liền ngay lập tức bị dập tắt, toàn thân lùi về sau mấy bước, trong lòng không thể tin nổi.

“Võ Đế!”

“Sao có thể là Võ Đế!”

“Sao Vương Đạo Thiên có thể trở thành Võ Đế được chứ?”

Trong lòng nàng như nổi bão, cả người run rẩy dữ dội, ánh mắt khó tin nhìn vào Vương Đạo Thiên.