Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 253: Không hề khoa trương (2)




“Chào các ngươi.”

“Bên ngoài lạnh lắm, vào trong ngồi.”

Dịch Phong cười cười, liền chắp hai tay sau lưng quay đầu vào võ quán.

“Sư tôn, sao ngươi lại không cung kính trước mặt tiên sinh như vậy chứ?” Thư Cầm Hoạ nói với giọng trách cứ.

“Đồ nhi, ngươi chắc chắn ngươi không nhầm người đấy chứ?”

Nhưng Tuyết Thấm Trúc lại hỏi ngược lại: “Vị này thật sự không giống cao thủ gì cả, nếu như không phải bảng hiệu của võ quán này quả thật hơi bất phàm, sợ rằng ta cũng quay người rời đi rồi.”

“Sư tôn, người không nhìn được độ nông sâu của vị tiên sinh này là vì tu vi của hắn thật sự quá cao!” Thư Cầm Họa vội vàng giải thích.

Tuyết Thấm Trúc lắc đầu.

Rõ ràng, nàng không hề tán đồng với lời của Thư Cầm Hoạ.

Nhìn bóng lưng của Dịch Phong, nàng nhấc chân bước theo.

Bỏ đi.

Cứ vào trong xem thử độ nông sâu của người này trước đã.

“Sư tôn, vào cửa phải điều chỉnh tâm trạng, áp chế tốt tu vi, nếu không…” Thư Cầm Họa đi theo, đồng thời vội vàng nhắc nhở.

“Ngươi không cần nói nhiều, trong lòng ta tự có tính toán.”

Tuyết Thấm Trúc xua tay cắt ngang lời nói của Thư Cầm Hoạ, nhấc chân không để ý bước vào võ quán.

Nhưng ngay lúc vào trong, nàng vừa nãy còn lững thững đi dạo, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hai bên vách tường, mười tám bức họa thần binh hai bên tỏa ra sức ép khổng lồ, xông thẳng về phía nàng, lập tức áp chế khiến nàng không thể nào nhúc nhích được.

Đồng thời lúc này, trong lòng nàng cũng cực kỳ khó chịu.

Một ngụm máu ngọt ngào sắp tuôn ra, lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống, bước chân cũng lùi về phía sau nhanh như chớp.

Giờ phút này, sắc mặt nàng hoàn toàn thay đổi, vội vàng nhìn Thư Cầm Hoạ hỏi: “Đồ nhi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

“Sư tôn, ta từng nói với người rồi, vào cửa chắc chắn phải điều chỉnh tâm trạng, áp chế tu vi.” Sắc mặt Thư Cầm Hoạ khó coi giải thích: “Bởi vì lần trước đến ta đã cảm nhận được lợi hại trong đó, tại sao ngươi không nghe chứ, sao rồi, thương thế của ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.”

Tuyết Thấm Trúc không yên lòng nói, bởi vì so với tình trạng vết thương kia, nàng nhận ra được một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Đó chính là người thanh niên trước mắt này, e là thật sự đáng sợ giống như đồ nhi nói!

Lần này.

Rất có thể là nàng ếch ngồi đáy giếng rồi.

“Đồ nhi, mau theo ta vào trong.”

So với lúc nãy, Tuyết Thấm Trúc hoàn toàn đổi một dáng vẻ khác, vội vàng đi vào võ quán.

Nhưng mà lần này.

Nàng gắt gao áp chế tu vi, tâm trạng cũng điều chỉnh đến trạng thái bình thản nhất.

Quả nhiên vào trong lần nữa, không có sức ép như lúc nãy.

Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn không dám nhìn vào mười tám bức tranh này quá nhiều.

Thế nhưng, nàng không nhìn về phía mười tám bức tranh đó thì lại nhìn thấy một cái kính trấn yêu treo ngay ở tiền đường kia.

Cho dù nàng không phải yêu, nhưng ở dưới sự phản chiếu của tấm gương này, da đầu nàng cũng run lên, giống như mọi bí mật trên người đều lộ rõ ra.

Nàng hít một ngụm khí lạnh.

Nhưng vừa mới đi qua tiền đường, trong lòng nàng chưa kịp bĩnh tĩnh lại thì đã liên tục nhận lấy hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

Chiếc ô treo ở bên cạnh kia…

Giẻ lau trên bàn…

Lưỡi liềm trong góc phòng…

Bàn đá dưới cây hoè…

Cùng với những vật phẩm to nhỏ khác… có đủ từ hoàng phẩm đến đế phẩm, không có chỗ nào khiến ánh mắt của nàng hết kinh ngạc hết.

“Mời ngồi.”

Dịch Phong lúc này mới kịp rửa tay, vừa chào hỏi hai người, vừa rút một tờ giấy Tuyên Thành từ bên cạnh ra lau tay.

Nhìn thấy bức tranh sơn thuỷ trên tờ giấy Tuyên Thành này, Tuyết Thấm Trúc lập tức cảm thấy hít thở không thông.

Nhất là dáng vẻ của Dịch Phong sau khi lau tay mà phá huỷ một bức tranh sơn thuỷ có giá trị đáng kinh ngạc như vậy, đến mắt cũng không chớp một cái mà vứt thẳng vào trong thùng rác, khiến trong lòng Tuyết Thấm Trúc dậy sóng.

Đến giờ phút này nàng mới hiểu được, điều Thư Cầm Hoạ nói với nàng không hề khoa trương.

Mà nàng cũng đã tiếp thu sâu sắc ý nghĩ thật sự của bốn chữ “phong thái phi thường” này rồi.

Nhìn dáng vẻ này của Tuyết Thấm Trúc, sắc mặt Thư Cầm Họa phức tạp.

Thật ra từ trước khi vào đây, nàng đã đoán được sau khi Tuyết Thấm Trúc bước vào sẽ có dáng vẻ như thế này rồi.

Bởi vì trong tình huống như vậy, không ai còn có thể duy trì bình tĩnh được.

Mà Tuyết Thấm Trúc phản ứng lại cũng đột nhiên hối hận, bản thân không nghe lời Thư Cầm Hoạ, càng hối hận vì không mang theo Thiên Thiềm Ti đến.

Nàng liếc mắt nhìn Thư Cầm Hoạ, vội vàng truyền âm: “Đồ nhi, mau nói với vị cao nhân này, nói lần này chúng ta vội vàng đến, không mang theo Thiên Thiềm Ti, nhưng ta sẽ bảo trưởng lão trong tông dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến đây, hơn nữa nếu như hắn còn cần thứ khác, chỉ cần Ma âm Tông ta có, đều có thể đưa đến cùng.”

Thư Cầm Hoạ gật đầu, ổn định tâm trạng, ánh mắt căng thẳng nhìn Dịch Phong, hơi ké đôi môi đỏ.

“Tiên sinh, thật xin lỗi, vốn dĩ lần này ta đến là vì đưa Thiên Thiềm Ti cho ngươi, nhưng vì một vài việc ngoài ý muốn mà ta không thể mang tới đây đúng hạn được, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa Thiên Thiềm Ti đến, tiên sinh ngươi thấy thế nào…”

Dứt lời, ánh mắt thấp thỏm của Thư Cầm Hoạ và Tuyết Thấm Trúc nhìn về phía Dịch Phong.