Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 252: Không hề khoa trương




“Ồ?”

Dịch Phong hơi giật mình.

Cũng thật không ngờ em gái này lại chu đáo tới vậy, không chỉ để lời nói của hắn trong lòng, còn tự mình đưa tới đây nữa.

Cho nên Dịch Phong rất cảm động, cho nên mặc kệ tơ này có dùng được hay không, đây đều là thành ý của người ta, Dịch Phong cũng không có lý do gì để từ chối.

“Vân tiểu thư thật sự khách sáo quá, ta nhận tấm lòng của ngươi.” Dịch Phong cũng không khách sáo, nhận lấy hòm Vân Tiên Khuyết đưa.

“Ôi thật ư tiên sinh?”

“Tiên sinh không chê thật sự là quá tốt rồi.”

Nhìn thấy Dịch Phong không hề ghét bỏ đồ của nàng, Vân Tiên Khuyết được sủng ái mà lo sợ, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và vui mừng hệt như mấy đứa nhỏ.

Cô nương này…

Chẳng lẽ thích ta à?

Bởi vì dáng vẻ này làm cho hắn nhớ tới tên bạn cùng phòng kiếp trước, được nữ thần nhận quà mà hắn tặng, biểu cảm cũng giống y như vậy.

Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương cách đó không xa.

Ừ!

Có hơi đẹp trai.

“Cảm ơn tiên sinh, ta cáo lui trước.” Sắc mặt Vân Tiên Khuyết hồng hào, vui vẻ cáo lui với Dịch Phong, rồi tràn đầy sức sống rời đi.

“Này đợi một chút.”

Nhìn thấy dáng vẻ của em gái này, dù sao Dịch Phong cũng có cảm giác hơi áp lực.

“Tiên sinh còn có chuyện gì sao?” Vân Tiên Khuyết không nhịn được hỏi.

“Lần trước gặp qua ngươi, dường như ngươi cũng rất thích tranh chữ, nơi này của ta có một bộ tranh chữ khá đẹp, tặng cho ngươi!”

Nói xong, Dịch Phong quay người lấy một bức tranh từ trong phòng ra.

Suy cho cùng với Dịch Phong mà nói, mặc kệ em gái này có thích mình hay không, tóm lại là, có qua có lại mới toại lòng nhau mới hợp lý.

Nhìn thấy bức tranh trong tay Dịch Phong, hay tay Vân Tiên Khuyết bịt lấy đôi môi đỏ mọng, trừng to mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lần này nàng đến, căn bản không hề nghĩ đến việc Dịch Phong có thể cho nàng cơ duyên gì, nhưng không ngờ tới Dịch Phong phóng khoáng như vậy.

Nàng hiểu được, bức tranh này của Dịch Phong đại điện cho điều gì.

Cơ duyên tuyệt vời!

“Cảm ơn tiên sinh.”

Trong lúc nhất thời, Vân Tiên Khuyết kích động đến chảy nước mắt, làm một động tác khom mình với Dịch Phong, hai tay nghiêm túc nhận lấy tranh chữ, lúc này mới cáo lui.

Sau khi tiễn Vân Tiên Khuyết, Dịch Phong mở hòm ra, quan sát Hồng Đồ Ti kia.

Dịch Phong ơi là Dịch Phong, mòn đồ này làm dây đàn cũng không tệ đâu.

Thế là Dịch Phong vội vàng lấy lục huyền cầm ra, tức thì tự mình bắt tay vào việc đổi dây đàn.

Đúng lúc này.

Cửa võ quán lại xuất hiện hai bóng người.

Chính là tông chủ Ma âm Tông Tuyết Thấm Trúc và Thư Cầm Họa với vẻ mặt phức tạp.

“Sư tôn, chúng ta không hề mang theo Thiên Thiềm Ti, cứ đến thăm như vậy thì thật sự không tốt đâu.”

Ngoài cửa, Thư Cầm Họa tỏ vẻ lo lắng nói: “Lỡ như khiến cho vị tiền bối này không vui, vậy thì nghiêm trọng rồi.”

“Đứa trẻ này, chúng ta cũng đâu phải đến cửa gây rối, làm sao lại đắc tội được?” Tuyết Thấm Trúc giáo huấn nói: “Hơn nữa, nếu như vi sư không đi thăm hỏi trước, làm sao quyết định được việc có nên đưa Thiên Thiềm Ti cho hắn hay không cơ chứ?”

“Haizzz, sư tôn, ngươi nên tin ta, trực tiếp mang Thiên Thiềm Ti đến đây là được rồi.”

Thư Cầm Hoạ lắc đầu, mặt cười khó coi nói.

Tuyết Thấm Trúc vẫn không cho là đúng.

Cho dù nàng nhìn võ ý trên bảng hiệu cũng có thể phán đoán ra, chủ nhân ở đây quả thật là một vị cao thủ.

Nhưng cũng không thể vì gặp mặt cao thủ mà trực tiếp lấy bảo vật trấn tông nhà mình ra ngoài được.

Hơn nữa, mặc dù thực lực đối phương hùng mạnh, nhưng là tông chủ Ma âm tông, nàng ngàn dặm xa xôi đích thân đến thăm hỏi, cũng đã đủ thể hiện thành ý lắm rồi.

Vì vậy, cho dù là cao thủ thì cũng phải nể mặt nàng mấy phần chứ!

“Đi thôi, chúng ta vào trong đi!” Tuyết Thấm Trúc nói.

Thư Cầm Họa chán nản lắc đầu, quả thật không biết làm thế nào mới được mới tốt, chỉ đành buồn bực bước lên.

“Thư Cầm Hoạ tới thăm tiên sinh, xin hỏi tiên sinh có ở đây không?”

Dịch Phong vừa mới làm việc xong, còn đang ở trong hậu viện, nghe thấy giọng nói này còn chưa kịp rửa tay, lập tức đi đến cửa lớn.

Cuối cùng, Dịch Phong đã đi tới cửa.

Hắn lập tức nhìn thấy Thư Cầm Họa hoà nhã uyển chuyển, và một vị mỹ phụ khí chất bất phàm.

Cùng lúc đó.

Tuyết Thấm Trúc cũng lập tức nhìn về phía Dịch Phong.

Nàng nhìn về phía tuyệt thế cao thủ “phong thái phi phàm” trong miệng đệ tử nàng!

Nhưng.

Nàng hơi thất vọng.

Bởi vì người này, ngoại trừ khí chất bất phàm, ôn hoà nho nhã ra, hình như cũng không có điểm gì đặc biệt, thậm chí tuổi tác còn trẻ đến bất thường.

“Bái kiến tiên sinh.”

Thư Cầm Hoạ cung kính chào hỏi, đồng thời nàng vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tuyết Thấm Trúc.

“Hân hạnh được gặp tiên sinh.”

Ngại Thư Cầm Hoạ, Tuyết Thấm Trúc cũng chắp tay chào hỏi, nhưng không hề cung kính như trong tưởng tượng.

Sắc mặt Thư Cầm Hoạ hơi bối rối, nàng vội vàng giới thiệu: “Tiên sinh, vị này là dì của ta, lần này nàng đến thăm hỏi ngươi cùng ta.”

Rõ ràng lúc này nàng cũng không quên lời nhắc nhở ở trước cửa lúc đó của Lục Thanh Sơn.

Tất cả, đều phải dùng tư thái của người phàm.