Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 251: Nam nhân cặn bã Lâu Bản Vĩ (2)




Đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn giật mình, lập tức nhìn thấy có một bàn tay to lớn trắng bóng chộp lấy hắn.

Trong mối nguy, Dạ Phong Rết Yêu táp tới theo bản năng.

“Rắc!”

Nhưng mà, lại như cắn lên một khối sắt, kẻ kia không hề bị làm sao, mà cặp kìm cắn người của bản thân lại bị gãy mất.

“A!”

“Kìm của ta!”

Nội tâm Dạ Phong Rết Yêu rít gào, nhưng ngay sau đó hắn đã bị bàn tay này bắt ra ngoài.

Bộ xương khô ngồi ở trên bậc thang, bắt đầu chơi đùa con rết trong tay, đồng thời kéo chân lên trên không trung, ngón tay còn không quên bắn vào dưới bụng nó.

“Khánh, ngươi nghĩ rết có phân chia đực cái không?”

Khô lâu không nhịn được hỏi cẩu tử ở bên cạnh, vừa hỏi, ngón tay vừa không nhịn được mà búng một cái.

“Hẳn là có phân chia!”

Ngao Khánh không chắc chắn nói.

“Ôi, ngươi nói xem, Lâu Bản Vĩ ta là một bộ xương lợi hại biết bao, không chơi đùa được với nữ nhân, suy bại tới chơi đùa một con rết, thật sự là một đồng tiền làm khó Khô Lâu là ta đây mà!” Bộ xương khô lắc lắc đầu, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc.

“Ca, đều là ta không tốt, đều do ta.”

Nhìn thấy đại ca không còn gì để luyến tiếc như vậy, cẩu tử Ngao Khánh nhất thời cất lên âm thanh hối hận.

“Haizz, còn nói những điều này để làm gì, đều là số mệnh!”

Bộ xương khô thở dài.

“Ca, không nên nản lòng, ngươi anh tuấn tiêu sái như vậy, phong lưu phóng khoáng, vô địch vũ trụ, thiên tiên hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, lãnh khốc vô tình, tầm nhìn cao rộng, non xanh nước biếc, nhưng mà ngoại trừ chủ nhân ra, tra nam số một khắp thiên hạ, về sau kiểu gì cũng sẽ có tiền!” Ngao Khánh cố gắng động viên.

“Khánh, kiến thức của ngươi đúng là khác biệt thật đấy, khen người ta hết lời này đến lời khác, đúng là nói chuyện với ngươi vẫn thoải mái nhất!”

Khô Lâu nâng tay vỗ vai Ngao Khánh một cái, nhớ tới điều gì lại hỏi: “Nhưng mà trước đó ngươi nói, ta biết sơ sơ là khen ta, nhưng ngươi nói rõ cho ta xem, ‘tra nam’ ở câu cuối cùng kia nghĩa là gì?”

“Câu này ta cũng không biết đến từ đâu, nhưng ta nghe mấy người làm việc ở ngoài đồng kia gọi chủ nhân như vậy, hẳn là một lời ca ngợi đấy, ý nghĩa giống như mỹ nam chăng.” Cẩu tử gãi đầu, giải thích sơ lược như vậy.

“Thì ra là thế, ta thích cái danh này.” Khô Lâu hài lòng nói: “Ta quyết định, về sau gọi ta là nam nhân cặn bã Lâu Bản Vĩ !”

“Chúc mừng ca, chúc mừng ca.”

Cẩu tử an ủi: “Cho nên ca à, tài nghệ của chúng ta còn ở đây này, không lo không có tiền đúng không, cùng lắm thì chúng ta lại tìm chỗ kiếm tiền thêm lần nữa là được?”

“Được!”

“Nói rất đúng.”

Khô Lâu vỗ đùi, đứng lên nói: “Khánh, lời nói của ngươi làm cho ta lấy lại lòng tin rồi, chúng ta đi kiếm tiền lần nữa thôi.”

“Đúng, tiếp tục đi kiếm tiền, cố lên nào!”

Cẩu tử giơ móng vuốt lên, cố gắng động viên.

Trong lúc nhất thời, một bộ xương một cẩu tràn ngập hy vọng với tương lai, phối hợp với nhau cầm một đồng tiền vàng đi ra ngoài cửa.

Mà con rết kia, Lâu Bản Vĩ cũng mang theo ra ngoài theo bản năng.

Nhìn thấy hai tên này ra khỏi võ quán, Dịch Phong đang nằm trên ghế nằm liếc bọn họ một cái, cũng không quan tâm.

Vui vẻ nhàn hạ.

“Tiên sinh, xin hỏi ngươi có ở đó không?”

Đúng lúc này, cửa võ quán lại truyền đến âm thanh quen thuộc.

Dịch Phong đứng dậy đi ra ngoài, khẽ cười nói: “Thì ra là ngươi, sao hôm nay lại rảnh đến đây?”

“Hôm nay ta cố ý đến thăm hỏi tiên sinh ấy mà.” Người tới chính là Vân Tiên Khuyết, cùng lúc ấy, trong tay nàng còn ôm một cái hòm đẹp đẽ.

“Khách sáo quá, vào đây ngồi.”

Dịch Phong cười tiếp đón, mời Vân Tiên Khuyết tiến vào.

Mặc dù là lần thứ hai đến ngồi ở võ quán này này, nhưng cảnh tượng bên trong khắp nơi đều là bảo vật vẫn đã làm làm cho Vân Tiên Khuyết không nhịn được mà thán phục.

Sau khi ngồi xuống nói chuyện phiếm một hồi, lúc này Vân Tiên Khuyết mới cung kính đứng dậy nói: “Tiên sinh, lần trước nghe ngươi nói dây đàn của ngươi bị đứt, cho nên ta mới về tìm kiếm Hồng Đồ Ti này, có lẽ Hồng Đồ Ti này kém hơn Thiên Thiềm Ti trong lời của Thư Cầm Họa, thậm chí ta cũng không biết có được tiên sinh có thấy vừa mắt hay không, nhưng đây là một phần tấm lòng của ta, mong tiên sinh có thể nhận lấy.”

Nói xong, nàng cung kính đưa cái hòm ra.

Nhưng mà, trong lòng nàng rất không yên.

Nàng sơ Dịch Phong không vừa mắt Hồng Đồ Ti này, cho nên việc làm lần này khiến nàng lo nghĩ đến sức đầu mẻ trán.

Bởi vì mặc dù Hồng Đồ Ti khá tốt, nhưng cũng chỉ là tông phẩm mà thôi, một món đồ tông phẩm, so với những bảo vật trong nhà vị này mà này, chỉ sợ không bằng cả đồng nát.

Nhưng dù vậy, đây cũng là thứ tốt nhất mà nàng trong khoảng thời gian ngắn, có thể tìm được để làm dây đàn.

Mặc dù như vậy, cũng đã sử dụng tài nguyên lớn của Phong Vân Cốc.

Nhưng mà với Vân Tiên Khuyết thấy cũng đáng.

Thậm chí nàng không đòi hỏi nhận được cơ duyên lớn gì ở nơi này của Dịch Phong, chỉ cần có thể khiến cho Dịch Phong có chút thiện cảm với các nàng là đã tốt lắm rồi.