Khóe môi Dịch Phong vểnh lên nhìn một màn này, cảm thấy thích thú vì tình yêu vào lúc xế bóng của Ngô Vĩnh Hồng.
Tầm mắt của hắn rời đi, nhìn về phía phồn tinh trên không trung ở phía xa, trong đầu hiện ra một bóng hình xinh đẹp.
Dịch Phong âm thầm nói ở trong lòng: Để nàng đợi quá lâu rồi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể gặp nhau, đợi ta, lần này ta sẽ không tiếp tục nuốt lời nữa.
Trăng sáng trên không, chiếu xuống từng đạo ngân huy.
Một loại tương tư, hai nơi nhàn buồn, từ phía dưới lông mày, truyền vào trong đầu.
Mọi người cứ như thế ăn uống, thời gian cứ như vậy chậm rãi chải đi, hạnh phúc cứ như thế tiếp diễn ở trong lòng mọi người.
Đêm khuya.
Mọi người ngồi ở bên trên bãi biển uống say nằm ra đó thành cả hàng.
Vẫn có tốp năm tốp ba mấy người, vẫn đang ngồi uống rượu ở trên bàn nói chuyện, còn có mấy sư huynh đệ bắt đầu xắn tay áo giơ nắm đấm ra.
“Mười lăm hai mươi hai mười lăm!”
“Mười lăm hai mươi ba!”
Mấy lão đầu uống sau ôm lấy nhau, nằm ở trên bờ cát dài lăn lộn bẹp miệng.
Gió muộn thổi nhẹ qua mặt hồ, một chiếc thuyền con tựa ở bên bờ.
Tinh hải mênh mông bình tĩnh chiếu lên mặt hồ, chiếu vào mi mắt của Dịch Phong.
“Sau khi say không biết trời ở trong nước, cả thuyền tinh mộng áp tinh hà.”
Dịch Phong đứng chắp tay, yên tĩnh nhìn cảnh đẹp trước mắt, lộ ra nụ cười vô cùng điềm tĩnh.
Sáng sớm hôm sau.
Một vòng ánh nắng sớm màu vàng, không lạnh không nóng bắt đầu leo lên.
Ánh sáng vàng rực chiếu xuống mặt đất.
Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, ánh sáng sớm kia phản chiếu trong nước, thuận theo gió nhè nhẹ lay động.
Chim bay lượn ở trên mặt nước hồ, thỉnh thoảng chui xuống nước, ngậm lấy một con cá.
Vịt chơi đùa, bơi qua bơi lai tới lui trên mặt hồ, phát ra tiếng kêu cạc cạc cạc, côn trùng cũng bắt đầu ngâm xướng.
Cành liễu xanh bước theo gió nhảy múa nhanh nhẹn, bãi cỏ mênh mông bất tận cũng đang khua lên gợn sóng trùng điệp.
Mọi người vẫn còn chưa tiêu men say đang nằm ở bên hồ, ngủ say bên trên cỏ xanh.
Trong đó có một hai người tỉnh lại, đang quay lưng lại với mọi người gồng lên, xối nước về phía gốc cây, cỏ xanh.
Dịch Phong nhìn mọi người, mỉm cười.
Sau đó, hắn sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi đảo Ám Ảnh.
Bên trong bầu trời sao rộng lớn vô ngần, màu nền vĩnh viễn là bóng tối và yên tĩnh.
Từng chấm nhỏ óng ánh chiếu sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Ngàn vạn tinh thần hợp thành tinh hà, thỉnh thoảng có sao băng xẹt qua.
Dịch Phong đứng ngạo nghễ trong tinh không.
Hắn đưa tay xé rách hư không, trực tiếp xuyên qua bình chướng của thế giới, đi đến bên trong tinh không mênh mông ở bên ngoài thế giới.
Nhìn vũ trụ mênh mông vô cùng vô tận, không thấy ranh giới kia, trong lòng Dịch Phong bộc phát cảm khái.
Cho dù hiện tại hắn là Chí Tôn siêu cấp, cũng không kìm được cảm khái vũ trụ to lớn, loài người nhỏ bé.
Chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
Có một tri kỷ làm bạn, có ba năm hảo hữu chí giao, vậy là đủ rồi.
Sau khi cảm khái, Dịch Phong quay trở lại hiện thực.
Hắn bước ra một bước, đi đến trên một tinh cầu.
Dịch Phong giương mắt nhìn lại, bốn phía thế giới này mọc đầy cây cối, dây leo to lớn.
Lá trên những cây cối này dài đến trăm mét, có thể nói là che khuất bầu trời.
Mà những cái cây, dây leo này trên đó bò đầy lít nha lít nhít ốc sên.
Bọn chúng có lớn có nhỏ, hàng trăm triệu con, khiến cho Dịch Phong nhìn đến tê cả da đầu.
Dịch Phong đáp xuống trên một đỉnh núi cao chót vót, lớn tiếng mắng: “Mẹ nó đúng thật là phục đến cửa, phục đến tận nhà luôn rồi. Ta thật là phục ngươi đến cực hạn, ốc sên!”
Xem ra, dường như những con ốc sên này cũng là hậu đại huynh đệ của hắn.
Tốc độ sinh sôi của ốc sên, quả nhiên đáng sợ.
Mẹ nó, cái này đúng thật là quá tuyệt!
Dịch Phong tính toán, nếu như để cho con ốc sên này thời gian trăm năm, đoán chừng nó có thể dùng tinh thần Ngu Công dời nói, chiếm lĩnh toàn bộ vũ trụ.
Đời đời không thiếu thốn con cháu…
Lúc này.
Chỉ thấy dưới đỉnh núi, một con ốc sên nhanh chóng bành trướng, biến hình lớn đến mức cao bằng đỉnh núi.
Nó nhìn Dịch Phong, lật con mắt cá chết của mình lên trợn mắt nhìn Dịch Phong một cái nói: “Lão đại, tại sao bây giờ huynh mới đến, vừa đúng lúc ta có chuyện muốn thương lượng một chút với huynh.”
“Chuyện gì?”
“Ừm… Huynh cũng nhìn thấy rồi đấy, đệ có rất nhiều con cái, vì để bảo vệ bọn chúng an toàn, đệ muốn sáng lập một mảnh lãnh địa ở trong thế giới của huynh, làm chỗ an thân cho các con của ta.”
“Mặc dù hoàn cảnh của tinh cầu này không tệ, nhưng đúng là quá nhỏ, không chứa được tất cả các con của đệ. Hơn nữa đệ cũng sợ một ngày nào đó đệ không còn nữa, có thiên địch gì đến, vậy thì đồng nghã với việc là hổ vào bầy dê ăn tiệc đứng.”