Mọi người uống vô cùng tận hứng.
Bọn họ thoải mái cười to, tất cả đều hưởng ứng hiệu triệu của Lỗ Đạt Sênh, bắt đầu một vòng chúc rượu mới.
Tiểu Kê Nhi người gặp việc vui tinh thần thoải mái, bắt đầu điên cuồng đi vòng.
Lý Thái Bạch nhướng mày nhìn mọi người, cả mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ta uống mười lần.”
Hồng Phong Cuồng cảm thấy vui mừng cho Hạo Thiên, ôm lấy vò rượu một mình uống hết, chẳng mấy chốc đã tự mình chuốc say mình.
Mặt Hồng Phong Cuồng đỏ rực, ánh mắt mê ly, đứt quãng nói: “Các… các vị sư huynh đệ, hôm nay… cao hứng, ta biểu diễn cho mọi người một bài ta chính là ta, ta chính là pháo hoa màu sắc không giống nhau!”
Dứt lời, hắn phòng tận lên trời, tự nổ bùm bùm bùm ở trên trời.
Mọi người nhìn đến không còn gì để nói.
Cổ Gia Cầm lên tiếng mắng chửi: “Ngoại trừ tự nổ ngươi còn biết cái gì nữa, vô vị. Sư tôn, các vị sư đệ, các vị hương thân phụ lão, ta cũng biểu diễn cho mọi người một tiết mục, trợ hứng cho mọi người!”
“Được!”
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Bàn tay Cổ Gia Cầm vung lên, phía sau hắn từng đàn chim lóe lên xuất hiện.
Chỉ thấy mười con Kim Long, mười con Phượng Hoàng lửa, mười con Ngọc Kỳ Lân, mười con Huyền Vũ khải giáp bất ngờ xuất hiện ở trên không trung.
Không biết là ai, lại một lần nữa bắt đầu thổi kèn lớn, khiến cho vang lên nhũng vũ khúc rung động mà ma tính.
“Mênh mông thiên nhai là tình yêu của ta, tu tu tu tu tu…”
Trong lúc nhất thời, nhiệt tình của mọi người ở đây lại lần nữa được nhen lửa.
Năm huynh đệ da đen say khướt đi ra.
“Chúng ta cũng biểu diễn một chút cho mọi người!”
Kèm theo âm nhạc ma tính, năm người bắt đầu nhảy múa.
Bọn họ hoặc là vỗ tay, hoặc là bước những bước đi loạng choạng, hoặc là nâng quan tài lúc lên lúc xuống, vô cùng high.
Mọi người ở trong bầu không khí như thế cùng với dưới tác dụng của cồn, gia nhập đoàn người quần ma loạn vũ.
Hiện trường tràn ngập cảm giác quán bar sàn nhảy ở ngoài trời.
Vào thời điểm bầu không khí đạt đến đỉnh cao.
Ngô Vĩnh Hồng say khướt lên tiếng: “Tiên sinh, xin thứ cho ta quấy rầy nhã hứng của người, xin mọi người cho ta một cơ hội, cho ta một chút thời gian, ta muốn tỏ tình với người ta thương yêu!”
Oanh!
Lập tức hiện trường bộc phát ra tiếng vô tay nhiệt liệt, cùng với tiếng ủng hộ giống như dời núi lấp biển.
“Ngô Vĩnh Hồng, đứng lên!”
“Ngô Vĩnh Hồng, đứng lên!”
…
Ánh mắt của mọi người nhao nhao nhìn chăm chú vào Ngô Vĩnh Hồng.
Ngô Vĩnh Hồng giống như làm ảo thuật vậy, lấy ra một bông hoa hồng.
Hắn bước những bước đi cợt nhả kèm theo gió, thuận theo âm nhạc rung động, từng bước cộc cộc cộc đi đến trước mặt một người phụ nữ.
Người phụ nữ này kinh ngạc dùng một tay che miệng, lộ ra một bộ dáng vẻ khó có thể tin đến mức hít thở không thông.
Nàng theo bản năng dùng tay kia che bộ ngực đang phập phồng kịch liệt của mình, trên gương mặt tràn ngập tình ý, nhưng lại vô cùng ngượng ngùng.
Biểu cảm của Ngô Vĩnh Hồng trở nên hết sức trịnh trọng.
Hắn ẩn ý đưa tình nói: “A Trân, ta còn nhớ cảnh tượng chúng ta lần đầu gặp gỡ, ngày đó nàng mặc đồ ngủ, mở cửa sổ ra, một cây gậy đập phải trên đầu của ta.”
“Ta ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ một thoáng như thế, nhưng đã bị vẻ đẹp của nàng chinh phục, hoàn toàn trầm mê vào đó. Đôi mặt mỹ lệ, khuôn mặt cười lên giống như đóa hoa của nàng, tất cả đều đã ghi dấu ấn sâu sắc ở trong lòng của ta.”
“Ta còn nhớ câu đầu tiên nàng nói với ta: Làm phiền ta cầm cái chày cán bột đó lên. Ngay lúc đó, trái tim của ta đã bị nàng câu đi mất!”
“Từ đó về sau, không một thời khắc nào ta khong nhớ đến nàng. Ta muốn chăm sóc nàng, cho nàng được hạnh phúc, đồng ý với ta có được không, A Trân…”
Ngô Vĩnh Hồng thâm tình chạm rãi lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một chân trên mặt đất.
“Ở bên nhau đi!”
“Đồng ý hắn!”
“Ở bên nhau, đồng ý với hắn!”
…
Hiện trường có tiếng huýt sáo, có tiếng ủng hộ nhiệt liệt, có tiếng bắn pháo hoa, có người nhiệt liệt vỗ tay.
Mọi người vô cùng ồn ào, cũng là đang giúp Ngô Vĩnh Hồng.
Người phụ nữa kia vô cùng cảm động, trong hốc mắt nàng có dòng lệ nóng mừng rỡ vòng quanh.
Nàng thấp giọng nói: “A Hồng, thật ra ta cũng đã có ý với chàng từ rất lâu, ta đồng ý!”
Hiện trường lại lần nữa bộc phát ra tiếng nhiệt liệt reo hò vang vọng.
Ngô Vĩnh Hồng vô cùng vui mừng, hắn vội vàng đeo chiếc nhẫn vào trên ngón tay áp út của người phụ nữ.
Nhưng lại phát hiện, ngón áp út của người phụ nữ quá to.
Hắn linh cơ hơi động, đeo chiếc nhẫn bên trên ngón út.
“A Trân, đợi ta đặt một chiếc ngươi cho riêng nàng, chiếc nhẫn này đeo ở trên ngón út, là để làm móc ngoéo tay một trăm năm không thay đổi.”
“Được A Hồng, chàng nói cái gì thì chính là cái đó…”
Hai người dưới sự chứng kiến của mọi người, ôm chầm lấy nhau.
Người có tình sẽ trở về bên nhau.