“Đúng vậy, đều tại bình thường chúng ta tu hành không đủ khắc khổ, chúng ta muốn nhận tội với sư tôn, muốn nhận tội với các vị và đảo Ám Ảnh.” Tô Vân Vận đứng dậy phụ họa nói.
Trì Nhất Dũng đứng dậy, hắng hắng cổ họng lên tiếng: “Xin lỗi sư phụ, chúng con hổ thẹn với sự giáo dục của người…”
Dịch Phong cười khổ lắc đầu, đưa tay ra hiệu ép mọi người ngồi xuống.
Hắn cười nhạt nói: “Tại sao các ngươi lại vô dụng? Trận chiến mười vạn năm trước đó, các ngươi đối mặt với phân thân của Hồng Nguyệt, bị đánh cho rơi vào luân hồi. Nếu như không phải lúc trước các ngươi hi sinh, vi sư làm sao có thể thuận lợi giải quyết tai họa như vậy?”
“Không được tự coi nhẹ bản thân mình, bây giờ tất cả đều đã qua, các ngươi đều là đồ nhi ngoan của vi sư.”
Dịch Phong vô cùng nghiêm túc nói.
Thời điểm tiêu diệt Hồng Nguyệt, nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng không thể không có bố cục của mỗi một vòng.
Chính là bởi vì có bố cục mỗi một chi tiết nhỏ, mới có thể đủ để khiến cho hắn tiêu tiệt Hồng Nguyệt dễ dàng như thế, đổi lại hòa bình ngày hôm nay.
Mọi người nghe vậy, trong lòng dâng lên từng dòng nước ấm áp.
Sư tôn vẫn là bình dị gần gũi như thế.
Lời nói của Dịch Phong nhìn có vẻ là bình thường, nhưng đã yên lặng xóa đi phần áy náy kia trong lòng bọn họ.
“Đa tạ sư tôn!”
“Sư tôn vạn tuế!”
“Sư tôn, hôm nay người ăn mặc thật là đẹp trai quá mà!”
Dịch Phong cười nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt thương yêu nhìn mấy đứa trẻ này.
Ánh mắt của hắn hơi động, nhìn thấy Hồng Phong Cuồng, Hạo Thiên ngồi ở bên cạnh.
“Tiểu Kê Nhi.”
Hạo Thiên đứng bật dậy nhảy lên, giống như bị sét đánh vậy.
“Có Tiểu Kê Nhi!”
Hạo Thiên đi ra khỏi bàn, khom người chạy chậm đến bên cạnh Dịch Phong, căng thẳng nhìn Dịch Phong.
Dịch Phong vỗ vỗ cánh tay Hạo Thiên, giọng nói dịu dàng: “Những năm này cũng vất vả cho ngươi rồi.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức là đệ tử thứ một trăm của ta.”
Hạo Thiên lập tức giật mình.
Cho dù là đệ tử trên danh nghĩa, mặc dù không có lời oán giận, nhưng Hạo Thiên vẫn luôn cảm giác bản thân mình so với những sư huynh sư tỷ này kém hơn một chút.
Cuối cùng, Hạo Thiên hắn cũng nghênh đón một ngày trở thành đệ tử chính thức.
Hạo Thiên chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác tích tụ ở trong lồng ngực được giải tán, cuối cùng giấc mộng của mình cũng trở thành sự thật.
Tất cả nhưng điều này, có vẻ hơi không chân thực.
Lỗ mũi hắn chua chua, lệ nóng vòng quanh.
Hạo Thiên quỳ xuống dập đầu, nức nở nói: “Cảm ơn sư tôn, cảm sơn sư tôn!”
Giờ khắc này, Hạo Thiên cảm nhận được cảm giác đau khi trán chạm xuống mặt đất truyền đến, hắn biết bản thân mình không phải là nằm mơ.
Lúc trước đủ loại cố gắng của hắn không hề uổng phí, cuối cùng cũng có được sự đồng ý của sư tôn.
Dịch Phong đứng dậy đỡ Hạo Thiên đứng lên, sờ lên đầu của hắn giọng nói dịu dàng nói: “Đừng khóc, hôm nay là thời gian vui vẻ, nhiều sư huynh sư tỷ vẫn còn đang chờ con kính rượu đó.”
Hạo Thiên lấy tay áo lau nước mắt, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Đám sư huynh sư tỷ cũng cảm thấy vui mừng cho Hạo Thiên từ tận đáy lòng.
Bọn họ vẫn luôn công nhận Hạo Thiên, hôm nay xem như tiểu sư đệ này đã chân chính trở thành đồng môn.
“Tiểu Kê Nhi, đừng lề mề ở đó nữa, kính Chung Thanh đại sư huynh đi!” Bạch Khởi Ngọc mắt cá chết thúc giục nói: “Một lát nữa ta kể cho ngươi nghe câu chuyện chân đạp mặt đất.”
“A! Nghệ thuật chính là cạn ly, một lát nữa hai huynh đệ ta cùng nổ một chút!”
Sau khi Hạo Thiên cúi người chào Dịch Phong, thì quay trở về vị trí của mình.
“Các sư huynh sư tỷ, đệ đến đây!” Hạo Thiên cười cầm ly rượu lên.
Dịch Phong mừng rỡ nhìn một trăm đồ đệ yêu của mình.
Hắn nghĩ đến kiếm bản mệnh bị mình biến thành hệ thống kia, không biết nó đang lắc lư ở nơi nào rồi.
Nhiệm vụ năm đó, hôm nay cũng coi như hoàn thành rồi.
Trong lòng Dịch Phong cảm thấy thoải mái lạ lùng, giống như hoàn thành một chuyện đã từng hứa hẹn vậy.
Hắn nhìn Lỗ Đạt Sênh cười nói: “Lão Lỗ, những đệ tử này của ta trở về, sợ rằng tối nay ngươi sẽ mất rất nhiều tiền rồi!”
“Tiên sinh, có thể mời người và các đệ tử của người, là phúc khí của Lỗ Đạt Sênh ta. Mọi người ăn ngon uống ngon, tối nay không say không về!”
Lỗ Đạt Sênh nâng vò rượu lên, mời rượu với mọi người.
“Lỗ Đạt Sênh ta uống trước rồi nói.”
“Ừng ực ừng ực ừng ực.”
Lỗ Đạt Sênh một lần uống cạn sạch một vò rượu lớn.
Bầu không khí ở hiện trường lại một lần nữa được đốt cháy lên.
Dịch Phong muốn đến trong thế giới giả lập, ăn chơi tụ tập nói chuyện cũ ở thành Ôn Tửu một chút, trong đầu hiện lên ba tên kia.
Không biết bây giờ bọn họ đang chơi ở nơi này.
Dịch Phong cầm vò rượu lên, ngông cuồng nâng ly giống như ngày đó, không có gì kiêng dè, cũng không có phân biệt thân phận, giống như là một nhóm bằng hữu đã lâu không gặp.