Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2438 - Sư huynh đệ tề tụ




Phương Tạo Vật khẽ gật đầu nói: “Năm người các ngươi vẫn đen thuần túy như vậy, cái âm thanh vớ vẩn kia của các ngươi cũng nên quản một chút đi, có chút ầm ĩ. Nhưng sư huynh đệ khác đến rồi sao?”

“Vâng Phương sư huynh, có lẽ năm người chúng ta là người đến đầu tiên.”

Vừa mới dứt lời.

Mọi người đã nghe thấy tiếng vịt kêu cạc cạc cạc từ không trung phía xa truyền đến.

Bọn họ cùng nhau giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy ở chân trời một gợn sóng năng lượng chấn động truyền ra, một ngôi sao bằng màu vang to lớn theo gió mà đến.

Bọn họ định thần nhìn lại, phát hiện đó là một con vịt lửa màu vàng to lớn cả người lửa cháy hừng hực, đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía này.

Phương Tạo Vật cười nói: “Cổ sư huynh, xem ra huynh lại khai phá ra bước tiến mới của sản phẩm rồi.”

“Ha ha ha… Cạc cạc cạc…”

Cổ Gia Cầm đứng ở trên đầu con vịt cao giọng cười to.

“Đây là vịt bay V100 phiên bản thần thú phượng hoàng áp, nó là sản phẩm thần thú trải qua vô số con vịt tạp giao mới bồi dưỡng ra được, lợi hại đó!”

“Lợi hại!” Trong mắt năm huynh đệ da đên lộ ra ánh sáng, vô cùng thèm muốn.

Bọn họ thích màu vàng kim, phượng hoàng áp này vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ.

“Ta là dùng tinh huyết của côn bằng, tinh huyết của phượng hoàng, áp các loại máu hỗn hợp này, trải qua ngàn khó vạn khổ, khó khăn hiểm trở mới bồi dưỡng ra được chủng loại này, quá trình trong đó vô cùng gian khổ.”

Cổ Gia Cầm nói chi tiết lịch trình mưu trí của bản thân mình, miêu tả mình đã dốc hết tâm huyết cho sản phẩm này như thế nào.

“Cổ sư huynh, không biết hương vị nướng nó lên thì sẽ như thế nào?” Phương Tạo Vật nghi hoặc nói.

Cổ Gia Cầm nghe vậy, thiếu chút nữa muốn bừng lửa giận, nhưng lại bị một tiếng trâu kêu cắt ngang.

“Ò…”

Một con thanh ngưu to lớn xuất hiện ở phía chân trời.

Cả người thanh ngưu đầy cơ bắp, đôi sừng trâu cong cong bị mài giũa đến bóng loáng.

Đến bề ngoài của nó cũng bị xát cho bóng loáng đến phát sáng, có thể thấy được nó được chủ nhân bảo dưỡng rất tốt.

Trên mình thanh ngưu, một người thanh niên áo trắng như tuyết đang ngồi ở trên đó, lật qua lật lại trang sách, một bộ dáng vẻ cần cù.

Người đến chính là Lý Thái Bạch.

Lý Thái Bạch nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, hờ hững nói: “Đại bằng một ngày cùng gió thổi, xông thẳng lên chín vạn dặm!”

Lý Thái Bạch lộ ra một bộ cảm giác cao thủ tịch mịch.

Tiếp đó hắn nhẹ nhàng xoay đầu lại, nhìn về phía các sư huynh đệ, từ tốn nói: “Mấy người quay trở về cũng thật nhanh mà…”

Phương Tạo Vật và Cổ Gia Cầm trợn mắt nhìn Lý Thái Bạch một chút, năm người hỏa kế da đen cảm khái thơ hay, thơ hay!

Không đợi mọi người ôn chuyện, ở phía xa đã truyền đến tiếng vang ầm ầm to lớn.

“Rầm rầm rầm.”

Một người thanh niên cả người vòng quanh ánh sáng rực lửa hừng hực dùng tốc độ cực nhanh bay xuống.

Khí tức của người thanh niên này cường hoành, khí thế đáp xuống giống như gió lốc tập kích.

Người đến chính là Tiêu Chiến.

Đến vùng trời của đảo Ám Ảnh, Tiêu Chiến bất ngờ dừng lại, chắp tay nói: “Bái kiến các vị sư huynh đệ, đã lâu không gặp, rất nhớ mọi người!” Mọi người nhộn nhịp chắp tay đáp lại.

Theo sát phía sau, từng đạo lưu quang bùng nổ đáp xuống, sư huynh đệ đến càng ngày càng nhiều.

Mà điều khiến cho mọi người sợ hãi thán phục, chính là một vị nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, cùng một người mập mạp trong tay cầm cái nồi, hai người trực tiếp đáp xuống phi thuyền của Phương Tạo Vật.

Người đến chính là Tô Vân Vận và Trì Nhất Dũng.

Mọi người nhao nhao chào hỏi hai người, trăm miệng một lời: “Bái kiến Trì sư huynh, Tô sư tỷ.”

Tô Vân Vận khẽ khom người đáp lễ, đẹp đến không có cái gì sánh được.

Trì Nhất Dũng vác cái nồi to lớn ở trên vai, lên tiếng nói: “Cái kia, mấy người các ngươi ai tốc độ nhanh nhất, quay lại đi đón Bạch Khởi Ngọc sư đệ một chút.”

“Ta vừa rồi còn nhìn thấy hắn đang chạy nhanh ở trên sa mạc đó, hình như cho đến bây giờ gia hỏa này còn chưa biết bay.”

“Không cần đâu, Bạch Ngọc Khởi sư huynh đệ đã đưa đến đây rồi.”

Một thanh âm truyền đến, ngay sau đó mọi người đã nhìn thấy một người thanh niên áo đen đang xách theo Bạch Khởi Ngọc có đôi mắt cá chết đáp xuống đất.

Người thanh niên áo đen chính là Tô Nghiêm Cẩn.

Bạch Khởi Ngọc rơi xuống trên mặt đất phủi bụi trên người một cái, chớp đôi mắt cá chết của mình, biểu cảm trên mặt không thay đổi hô: “Cảm ơn Nghiêm Cẩn sư đệ.”

Tô Vân Vận nhìn Bạch Khởi Ngọc, khó hiểu nói: “Bạch sư đệ, vì sao bây giờ đệ còn chưa học tập phi hành?”

Bạch Khởi Ngọc cả mặt nghiêm túc, trịnh trọng trả lời: “Đệ thật sự rất thích cảm giác bàn chân đạp lên mặt đất.”

Các sư huynh đệ không cảm thấy kinh ngạc, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của mỗi người.

“Trì sư huynh, huynh đổi nồi rồi à?”

“Ừm, sư huynh chuyên chú xào rau vô số năm, loại đồ vật tiêu hao như nồi tự nhiên cũng phải thường xuyên thay đổi.”