Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2437 - Vẫn là cái chợ kia 2




“Đào phân, tối nay hóa đơn này ngươi thanh toán chắc rồi!”

“Ngươi cũng quá đen rồi, nhiều vòng như vậy, ngươi vẫn luôn thua.”

Lỗ Đạt Sênh mặt càng ngày càng đen, hắn bác bỏ nói: “Mấy người không có tầm mắt các ngươi, ta đây là cố tình thua. Tiên sinh trở về ta vui vẻ, ta muốn mời tiên sinh uống một bữa lớn, thanh toán thì có làm sao?”

Dịch Phong bị mọi người chọc cười, hắn thoải mái cười to, đứng dậy nói: “Các ngươi tiếp tục, ta đi xem một chút hai lão câu cá kia có câu được con cá lớn nào không, buổi tối làm hai con sò lớn nướng khô để ăn.”

Mọi người đứng dậy cung tiễn Dịch Phong rời đi.

Vùng ngoại thành đảo Ám Ảnh, Thái Hồ.

Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, ba chiếc thuyền nhỏ đong đưa trong nước.

Cỏ xanh bên hồ khỏe mạnh, bông hoa nở rộ, cây xanh cành lá rậm rạp.

Rõ ràng khí tức sức sống mới kèm theo gió nhẹ thổi vào mặt, khiến người ta không kìm được đắm chìm ở trong đại tự nhiên tốt đẹp này.

Ba lão đầu thả câu câu cá ở ngay bên trên chỗ nước cạn.

Bọn họ theo thứ tự là Thanh Hoan Tướng, Lục Thanh Sơn còn có Ngô Vĩnh Hồng.

Nhìn thấy Dịch Phong đến, ba người vội vàng đứng dậy cung kính cúi người, trăm miệng một lời: “Tiên sinh trở về rồi!”

Dịch Phong cười nhẹ một tiếng, đi về phía trước.

“Hôm nay câu cá thế nào rồi, phía trước nơi này chính là điểm câu các ngươi nói với ta?”

Dịch Phong lần lượt nhìn ngư hộ của ba người, cả mặt lộ vẻ xem thường.

“Các ngươi không được mà, mới câu được một chút như thế. Đưa cho ta một cái cần câu, chúng ta so tài một chút ai câu được nhiều hơn.”

Ba người bị tiên sinh khinh bỉ, có vẻ hơi khó xử.

Nhưng nghe đến tiên sinh muốn cùng câu, trong nháy mắt tâm tình ba người tăng vọt.

Bọn họ đều chọn lấy cần câu tốt nhất, các loại con mồi, đưa cho Dịch Phong chọn lựa.

Dịch Phong lựa chọn một chiếc cần câu thân trúc bình thường nhất, ngồi lại gần ba người đáp dây câu xuống, sau đó bắt đầu thả câu cùng với bọn họ.

Trong quá trình, bên phía Dịch Phong liên tục không ngừng câu được cá.

Thậm chí hắn cũng không hề đánh ổ, nhưng dường như bên trong điểm câu của hắn tập trung toàn bộ cá lớn trong hồ.

Ba bốn mươi cân (1 cân Trung = 0.5kg) cá trắm bạc, cá chép mình cong, và hàng trăm cân cá trích anh, dễ dàng cũng câu được vài con.

Ba người Thanh Hoan Tướng lại không có chút thu hoạch nào, nhìn mặt ba người rạng rỡ đến xanh biếc luôn rồi.

Chưa đến hơn một canh giờ, cá mà một mình Dịch Phong câu được đã bằng bốn người bảo vệ ngư hộ.

Ba lão đầu đưa mắt nhìn nhau.

Bọn chỉ cảm thấy tiên sinh nhất định là đang gian lận.

“Ta cũng không hề vận dụng sức mạnh pháp tắc để chơi xấu, những con cá này là tự mình bơi đến, tình nguyện mắc câu.”

“Vâng, tiên sinh nói đúng.”

“Tiên sinh không cần giải thích, chúng ta hiểu.”

“Kỹ năng câu cá của tiên sinh thiên hạ vô song, chúng ta cam bái hạ phong.”

Dịch Phong lúng túng mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, nhưng vô cùng vui vẻ.

Cùng lúc đó.

Trên không trung đảo Ám Ảnh.

Có lưu quang khó phân chiếu về phía tinh cầu này.

Tiếng ầm ầm to lớn chấn động, vật thể đột kích kéo thành đuôi lửa thật dài, giống như sao băng.

Nhưng thời gian những “sao băng” này rơi xuống đất, lại không tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với đảo Ám Ảnh.

Đầu tiên đáp xuống đất, là năm huynh đệ da đen Lưu Kim vai vác quan tài.

Hàm răng của bọn họ trắng tuyết, tóc bím dính bẩn, mặc áo sơ mi trắng đồ tây đen, thống nhất đeo kính râm viền vàng, trên cổ đều đeo dây chuyền vàng giống như xích sắt.

Tạo hình của bọn họ có thể nói là đặc biệt độc hành, vô cùng xốc nổi.

Nói bọn họ tao nhã, bọn họ lại đeo sợi dây chuyền lớn giống như xích chó vậy.

Ngươi nói bọn họ kiếm, bọn họ lại đeo sợi dây chuyền giống như xích chó.

Chỉ có thể nói nhã tục mỗi thứ một nửa, lẫn lộn đến mức không thể phối hợp.

Nhưng năm người bọn họ đều rất có tự tin.

Người huynh đệ dẫn đầu kia, bất ngờ lấy ra một chiếc đài băng nhạc kiểu cũ nhanh chóng để ở trên vai.

Hắn không nói hai lời bấm xuống phím phát hình.

Âm nhạc vang lên, năm huynh đệ thuận theo đó điên cuồng lắc lư rung động.

Đúng lúc này, trên bầu trời phát ra tiếng máy móc vận chuyển vù vù vù vù vang vọng.

Năm huynh đệ cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền khổng lồ tinh tế giống như hàng không mẫu hạm.

Xung quanh chiếc phi thuyền này có năng lượng ánh sáng màu xanh lam dâng trào.

Kim loại chế thành thân thuyền phản chếu ra ánh sáng ám trầm, nhìn rất có cảm xúc, cũng vô cùng hùng vĩ.

Trên đỉnh phi thuyền tinh xảo, có một nam tử đang chải mái tóc bóng dầu.

Tuy các sư huynh đệ đã lâu không gặp, tạo hình có chút thay đổi, nhưng khí chất của mọi người vẫn như trước.

Nhưng năm huynh đệ da đen nhìn một chút đã nhận ra, đó là Phương Tạo Vật.

Bọn họ cùng lên tiếng nói: “Bái kiến Phương sư huynh!”