“Bạch sư đệ, sao đệ lại lấy giấy chứng chận tư cách dạy học vậy?”
“Sau này hãy gọi ta là thầy Khởi Ngọc, ta muốn tìm thấy Genos của ta, nhận hắn làm đồ đệ.”
“Tô sư tỷ, tỷ vẫn là xinh đẹp như vậy, không biết sau này sẽ là tiểu tử nào được lời.”
…
Sau một hồi hàn huyên.
Mọi người bắt đầu nghiên cứu phi thuyền của Phương Tạo Vật, kim quan của năm hỏa kế da đen, còn có phượng hoàng áp kia.
Thậm chí Trì Nhất Dũng còn mang cho mọi người mấy phần cơm chiên, bắt đầu phân phát ngay tại hiện trường.
“Phương sư huynh, chúng ta cho rằng phi thuyền này của huynh sơn mặt đổi thành màu vàng kim, chính là hoàn hảo.”
“Phượng hoàng áp này là trống hay là mái vậy, hay là lưỡng tính?”
“Trì sư huynh, cơm ảm nhân tiêu hồn của huynh ăn ngon thật!”
…
“A! Nghệ thuật chính là bùng nổ!”
“Oành…”
Chỉ thấy một đạo thân ảnh bất ngờ xuất hiện ở trên không trung, tiếp đó trực tiếp tự nổ ở trên không trung khiến cho vô số khối thịt và máu tươi rơi xuống.
Sau đó, những mảnh người này hội tụ ở trên không trung, xây dựng lại hình thể.
Trong lúc di chuyển, mái tóc màu đỏ của Hồng Phong Cuồng đã dài ra.
Hồng Phong Cuồng đối diện với mọi người, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra dùng tư thế chống nạnh đứng đó.
“Các vị sư huynh tỷ đệ, đã lâu không gặp vừa rồi nghệ thuật của ta đủ hoa lệ, đủ chói lọi chứ?”
Tô Vân Vận lấy tay che mặt, quay đầu rời đi.
Vừa rồi mấy người huynh đệ da đen vẫn còn ăn như gió nhìn thấy một màn này, lập tức không còn một chút cảm giác thèm ăn nào nữa.
Bọn họ vô cùng trái lương tâm phối hợp nói: “Rực rỡ, nhưng mà sư huynh, huynh vẫn là mặc quần áo vào đi, để trần ở đảo Ám Ảnh sẽ bị bắt giam lại đó.”
“A, được.” Hồng Phong Cuồng cười lạnh một tiếng, bắt đầu mặc quần áo.
Các sư huynh đệ còn lại vô cùng khinh thường, bất lực mắng chửi.
Ở không trung phía xa truyền đến tiếng phụ họa.
“Hồng sư huynh, lần này tự nổ dẫn theo ta hoa lệ cùng với!” Hạo Thiên hưng phấn hô lớn.
Hồng Phong Cuồng vừa mới mặc quần áo tử tế xong, kề vai sát cánh với Hạo Thiên.
“Ha ha ha ha, huynh đệ tốt, hai ta phối hợp ăn ý thì chính là vô địch!”
Trì Nhất Dũng không thèm để ý hai người, nhìn bốn phía một vòng, nói: “Người đến gần đủ rồi, hình như cũng chỉ thiếu đại sư huynh, nhị sư huynh và tam sư tỷ.”
“Mau nhìn bên kia.”
Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ thấy ở trên đường chân trời phía xa.
Một người thanh niên sau lưng đeo trường đao, đang châm rãi đi đến, ngoại trừ người đó ra, bên cạnh hắn còn có một tiểu loly tết tóc bím đuôi ngựa cùng với một người thanh niên uể oải đi đến.
Người đến chính là đại sư huynh Chung Thanh, nhị sư huynh Ngô Trường An và tam sư tỷ Vân Vũ.
Bạch Khởi Ngọc gật đầu nghiêm túc nói: “Sư huynh sư tỷ giống ta, đều là nam nhân thích chân đạp trên mặt đất!”
Mới xong xong, Chung Thanh dẫn theo Vân Vũ phi thân lao lên, Ngô Trường An cũng theo sát phía sau, tiếp đó chớp mắt ba người đã đến trước mặt mọi người.
Trên đầu Bạch Khởi Ngọc lộ ra mấy đường hắc tuyến.
Mọi người thấy thế, vội vã bái kiến hai người.
Chung Thanh nhìn mọi người một vòng, sau khi hỏi thăm từng người, cả mặt vui vẻ nói: “Đi thôi, chúng ta vào đảo!”
Mọi người thích thú phụ họa.
Vô số năm qua đi, cuối cùng các sư huynh đệ cũng lại tụ họp lần nữa, về đến trên đảo Ám Ảnh.
Đảo Ám Ảnh chất chứa hồi ức vô số năm hạnh phúc của bọn họ.
Bọn họ tu hành, ngộ đạo ở nơi này, ngây thơ, trường thành, làm quen hiểu biết nhau, tương giao ở nơi này, cho dù chỉ là ở trong luân hồi.
Nhưng mục tiêu và chí hướng thống nhất của mọi người, đi cố gắng đi phấn đấu nhiệt huyết là ký ức bọn họ khó mà quên được.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Trên không trung.
Vầng trăng giống như lưỡi câu bạc, đã yên lặng treo cao trong ráng chiều màu đỏ.
Hàng vạn ánh sáng trời chiều vẩy xuống, trên mặt hồ nổi lên từng đạo áng vàng.
Gió nhẹ thổi đến, mặt hồ nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Trên mặt hồ có mấy con cò trắng đang nổi lơ lửng, bọn chúng nhàn nhã bơi ở trong mặt hồ, thỉnh thoảng hót vang vài tiếng.
Trên ngọn cây, mấy con chim nhỏ bay ra, ríu ra ríu rít không ngừng hót vang.
Bên cạnh hồ nhân tạo ngoài thành, mười mấy người lão đầu, lão thái thái kèm theo tiết tấu cảm giác vô cùng xúc động, đang vui vẻ nhảy múa vui cười ở nơi này.
Một bên khác, thì có rất nhiều bàn vây xung quanh, Dịch Phong đang ngồi ở chiếc bàn ở giữa chỗ đó.
Chưa đến mười phút đồng hồ, trên mỗi chiếc bàn trực rỡ kia bắt đầu trùng điệp không ngừng các món ngon được bày ra.
Bên trên cỏ xanh dưới chân mọi người, rất nhiều vò rượu trống rỗng đã bị tùy ý vứt tán loạn xung quanh.
Mọi người ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, tâm tình vô cùng vui sường.
Không đến nửa giờ, mọi người đã có chút hơi rượu xông lên đỉnh đầu.