Tất cả mọi người đều biết nững người ngồi ở hàng ghế trên này thực lực thông thiên, vì thế bọn họ cũng không còn e ngại Vô Thánh Sơn sẽ trả thù.
Đây chính là đạo lý tường đổ thì người đẩy.
Trần Đại Hải nghe thấy Lý Đạp bảo hắn ta đi quỳ, nghe thấy mọi người phẫn nộ lên án.
Hắn ta vừa thẹn vừa giận, nhưng lại sợ và cảm thấy vô cùng bất lực.
Trần Đại Hải trừng mắt nhìn hai vị trưởng lão, muốn bọn họ đưa ra chút ý kiến.
Trong nháy mắt ánh mắt của hai vị trưởng lão và Trần Đại Hải chạm vào nhau, lập tức rời đi ngay.
Bọn họ cũng sợ hãi!
Loại tồn tại đáng sợ nào, bọn họ làm sao dám trêu chọc.
Bất đắc dĩ, Trần Đại Hải cắn răng, lẩm bẩm phun từ giữa hàm răng phun ra mấy từ mơ hồ không rõ.
“Đừng quên gia quyến của các ngươi!”
Những lời này rơi vào trong tai hai vị trưởng lão, hai người giống như là đụng phải công tắc điện vậy, lông mao cả người dựng đứng.
Lần này bọn họ ra ngoài chính là vì bảo vệ thiếu chủ.
Nếu như thiếu chủ bị sỉ nhục, tông chủ kia chắc chắn sẽ nghiêm trị hai người bọn họ.
Hai người bọn họ có thể chạy.
Nhưng một nhà già trẻ của bọn họ đều ở Vô Thánh Sơn, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu.
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, giống như đang cổ vũ lẫn nhau.
Không có cách nào cả, bọn họ cũng chỉ có thể không quan tâm cái gì hết, kiên cường một chút.
“Các vị tiền bối, chúng ta là người của Vô Thánh Sơn, đây là thiếu chủ của chúng ta, xin các vị tiền bối nể mặt thể diện của Vô Thánh Sơn, khoan dung độ lượng cho chỗ sai của chúng ta.”
Trần Đại Hải nghe vậy, tâm tình trong lòng đang cuồn cuộn dâng lên lập tức giảm đi mấy phần.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng giúp đỡ mình, hắn ta cảm nhận được sự an ủi lớn lao.
“Không sai, các vị tiền bối có tu vi cao thâm, đừng tính toán với tiểu bối, khoan dung độ lượng cho chúng ta.”
“A!”
Chỉ thấy Triệu Tinh cười lạnh, lão hỏa kế bùng nổ tính tình nhẹ nhàng đưa tay.
“Oanh!”
Trong nháy mắt Triệu Tinh đánh ra một cỗ năng lượng cường đại, đánh bay hai vị trưởng lão này dính vào trên tường ở phía xa.
Hai vị trưởng lão của Vô Thánh Sơn bị đập đến xương cốt đứt gãy, thổ huyết ngất đi.
“Nơi này cũng đến lượt mấy con tạp ngư các ngươi nói chuyện sao? Còn dám lên mặt nói với chúng ta?”
Triệu Tinh cả mặt bá đạo, không cho phép một người nào xen vào.
Nhóm lão đầu này đều là trải qua đại chiến khốc liệt, từ trong núi thây biển máu giết ra.
Bọn họ có người nào không phải thân kinh bách chiến, có người nào không phải chúa tể một phương, hào cường một giới?
Nói một câu khó nghe.
Những lão đầu này mỗi người trên tay đều là dính đầy máu tươi.
Dị Ma bọn họ từng giết, thậm chí so với cơm mà người Vô Thánh Sơn ăn còn nhiều hơn.
Nếu không muốn phân biệt cái đúng cái sai, trong bọn họ có người nào được gọi là người tốt, tất cả tuyệt đối đều không phải hiền lành.
Trần Đại Hải bị dọa cho đi tiểu ra quần, nước mắt rơi lã chã.
Hai chân của hắn ta điên cuồng run rẩy.
Hắn ta hiểu rõ, tình huống lúc này cho dù phụ thân của hắn ta đến, cũng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Còn không đi quỳ cho ta?!” Triệu Tinh quát lên.
Những lão đầu còn lại đều là tự mình uống rượu trò chuyện, căn bản không coi sự việc xen vào giữa này ra cái gì.
“Ta đi bây giờ, đi ngay bây giờ, đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Trần Đại Hải liên tục lăn lộn chạy đến bên tường, thút tha thút thít quỳ xuống.
Hắn ta vô cùng hối hận và ủy khuất.
Đời này, hắn ta chưa từng bị nhục nhã như thế này bao giờ.
Hắn ta chỉ cảm thấy bản thân mình đã mất hết mặt mũi.
Không chỉ là ném đi mặt mũi của chính mình, mà còn là đánh mất thể diện của Vô Thánh Sơn.
Trần Đại Hải cho rằng bản thân mình hổ thẹn với phụ thân, thẹn với tông môn, rất môn đâm đầu vô tường chết, nhưng lại không có loại dũng khí và quyết đoán này.
Trần Đại Hải nước mắt chảy ngang.
Hắn ta vô cùng hối hận vì sao mình lại muốn chọc vào Tư Đồ Thái Lễ, chọc đến loại tồn tại khiến hắn ta, khiến Vô Thánh Sơn không có cách nào phản kháng lại này.
Hắn ta rất nhớ quãng thời gian la lối om sòm ở trên Vô Thánh Sơn.
Trần Đại Hải rút kinh nghiệm xương máu, quyết định sau này tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa, chỉ hy vọng còn mạng trở lại Vô Thánh Sơn hưởng phúc.
Ở trong bữa tiệc này người người chán ghét Vô Thánh Sơn, tát cả đều là tâm tình sảng khoái, lớn tiếng nói hay.
Đến hôn lẽ này quá đáng giá rồi, còn chưa bắt đầu, mà đã có loại vở kích này.
Bách tính Hoa Thành cũng nghe được lời bán tán, biết được những việc ác Vô Thánh Sơn làm.
Bọn họ cảm thấy vô cùng khinh thường đối với việc ngoài mặt một bộ, sau lưng lại là loại hành động khác của Vô Thánh Sơn, cảm thấy đám người Trần Đại Hải bị trừng phạt là đúng tội.