Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2430 - Chạy được hòa thượng không chạy được miếu




Bọn họ ở bên cạnh tán gẫu, trong tay cũng không hề nhàn rỗi, mà đang không ngừng vuốt ve người cháu trai nhỏ Thương Thắng.

Giống như ở động bàn xuyên vậy.

Tất cả mọi người vô cùng yêu thương Thương Thắng, đều đang mong đợi nhìn thấy thê tử của cháu trai.

Lúc này.

Dịch Phong chỉ yên tĩnh lẳng lặng đứng ở bên cạnh đài cao, nhẹ nhàng nhìn tất cả mọi thứ ở đây.

Đối với lễ vật của những lão hỏa kế này tặng, Dịch Phong cũng không cảm thấy quá quý giá.

Những thứ này vốn dĩ nên là của Thương Thắng kia, là tiên tổ của hắn dùng sinh mạng giành được cho hắn.

Cho đến ngày nay, những người bạn cũ còn lại cũng chỉ có hơn hai mươi người này.

Phần lớn người đã từng tham gia trận đại chiến kia, đều đã chết.

Những người còn sống này, cũng đều không có hậu nhân truyền thừa huyết mạch.

Chỉ có tiểu gia hỏa Thương Thắng này, là người truyền thừa của đồng lứa bọn họ.

Bây giờ ở trong lòng của chúng lão, Thương Thắng giống như một hạt giống, một thân cây mầm.

Thương Thắng làm dấy lên chờ mong đã bị dập tắt của chúng lão, trở thành sự ký thác trong lòng của những hỏa kế này.

Bọn họ đều muốn nhìn thấy Thương Thẳng khỏe mạnh trưởng thành, khai chi tán diệp.

Sau một hồi hàn huyên.

Tư Đồ Thái Lễ sợ hãi đi lên phía trước, cung kính nói: “Các vị trưởng bối, ta là nhạc phụ của Thương Thắng, Tư Đồ Thái Lễ, giờ lành đã sắp đến, mời các vị ngồi vào vị trí.”

Sau khi mọi người phát hiện Tư Đồ Thái Lễ là ông thông gia, lập tức đối với ông ta một hồi khách sáo hàn huyên.

Sau đó, Lý Đạp nói lên, để mọi người nhanh chóng vào trong ngồi xuống, đừng làm trễ nải hôn lễ.

Như thế chúng lão đầu mới đi vào bên trong phủ Tư Đồ.

Tư Đồ Thái Lễ dẫn mọi người đến ghế bên trên.

Những lão đầu thô kệch này không chút khách khí ngồi vào.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều không lương thiện nhìn nhằm chằm, ba người Vô Thánh Sơn bất ngờ ngồi ở ghế bên trên kia.

Lập tức trong lòng ba người Vô Thánh Sơn hơi hồi hộp một chút.

Bọn chúng bị hù dọa cho sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, bất ngờ ý lạnh cả người cuồn cuộn.

Trần Đại Hải ngày bình thường ngang ngược càn rỡ nhất, hắn giống như là con gì đang run rẩy vậy, phảng phất như chỉ một khắc sau sẽ tan ra thành từng mảnh.

Khí chất công tử ăn chơi của hắn ta đã không còn sót lại chút nào.

Thay vào đó, là sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

Con mẹ nó đây đều là những người nào vậy? Vì sao người nào cũng đều có thực lực hủy thiên diệt địa?

Loại người này đừng nói là Vô Thánh Sơn, cho dù là hoàng tộc Tiềm Long hoàng triều, cũng không dám chọc vào những người này, huống chi là ba người bọn họ.

Hôm nay Trần Đại Hải xem như là đao nhỏ chọc vào mông, mở to con mắt.

Hắn ta vô cùng hối hận bản thân mình quyết định nhất định phải ngồi vào hàng ghế ở bên trên này.

“Các… Các vị tiền bối, ta ngồi sai bàn, mọi người người nhiều, chúng ta nhường chỗ cho mọi người, ngồi vào bàn phía dưới…

Dứt lời, Trần Đại Hải lập tức muốn chuồn mất.

Đúng lúc thời khắc Trần Đại Hải đứng dậy, một bàn tay mạnh mẽ túm lấy đôi vai run rẩy kia của hắn ta.

“Vật nhỏ, ngồi cũng ngồi rồi, còn đi cái gì nữa?” Lý Đạp lạnh lùng nói.

Trần Đại Hải bị hù dọa cho thiếu chút nữa ngất đi, hai vị trưởng lão ở bên cạnh chỉ dám cúi đầu nhìn chân mình, bị dọa cho suýt chút nữa sợ vỡ mật.

“Ta… Ta thật sự chỉ là ngồi sai chỗ.”

“Ở đây có hơn vạn người, chỉ có ba người các ngươi ngồi sai chỗ, e rằng không hề đơn giản như vậy đúng không?” Triệu Tinh trừng mắt lạnh lùng nhìn Trần Đại Hải chất vấn.

Lồng ngực Trần Đại Hải bởi vì căng thẳng mà kịch liệt phập phồng.

Trái tim của hắn ta điên cuồng đập loạn, giống như là đánh trống vậy, đông đông đông.

Trong lòng Trần Đại Hải đã sợ hãi đến tột đỉnh.

Đối mặt với loại áp lực giống như họa trời giáng xuống này, Trần Đại Hải chỉ có thể cố nén sợ hãi, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cười gượng.

“Các vị tiền bối… Tiểu nhân là thật sự ngồi nhầm chỗ, ta… bây giờ ta nhường chỗ ngồi lại cho mọi người đi ra chỗ khác.”

“Ha ha, ngươi đến đây là đẻ gây chuyện. Nếu như chuyện đơn giản như vậy mà lão phu cũng không nhìn ra, vậy thì sống nhiều năm như vậy coi như là sống vô dụng rồi!”

Cực kỳ rõ ràng, những đại năng này tùy tiện đã có thể nhìn thấu ý đồ của Trần Đại Hải.

Trần Đại Hải nghe vậy, bị dọa cho thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Hai vị trưởng lão vô cùng sợ hãi.

“Hông này là đại hôn của cháu trai ta, ta không muốn thấy máu, tự mình đi tìm một chỗ quỳ đi.”

Lý Đạp phất phất tay lạnh lùng nói.

Nghe vậy.

Tân khách ở xung quanh, tộc nhân Tư Đồ gia chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.

Bọn họ đã nhẫn nhịn Vô Thánh Sơn rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng có người lên tiếng trút mối giận này.

Sự chán ghét và lên án của mọi người đối với Vô Thánh Sơn đã không còn chút che giấu nào.