Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2432 - Giờ lành đã đến




Tư Đồ Thái Lễ và Thương Thắng đứng ở bên cạnh bàn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đừng nói hai cha con có bao nhiêu thỏa mái.

“Các vị gia gia, nghi thức sắp bắt đầu rồi, cháu đi chuẩn bị lên đài.” Thương Thắng cung kính nói.

“Đi đi cháu trai.”

“Vâng.”

Thương Thắng gật đầu, trong lòng hắn vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn như trước cả mặt mỉm cười đi lên đài.

Tư Đồ Thái Lễ không dám thất lễ.

Ông ta ở lại chiêu đãi các vị đại lão, sợ bọn họ có cái gì không cao hứng, một bàn tay đập cho Hoa Thành này thành đất bằng.

Tư Đồ Thái Lễ run run rẩy rẩy rót đầy rượu, rồi lần lượt mời rượu từng lão giả còn lại.

Tuy những lão đầu này phần lớn là tính cách cổ quái, nhưng đối với ông thông gia này còn tính là tương đối khách khí.

“Ai, hai người các ngươi đừng có châu đầu ghé tai nói cái gì nữa, ông thông gia mời rượu các ngươi không nhìn thấy hả, mù rồi à?!”

“Không chú ý không chú ý, thật sự xin lỗi ông thông gia.”

Nụ cười của Tư Đồ Thái Lễ cứng ngắc cầm lấy ly rượu nói: “Không sao không sai, là thời cơ ta mời rượu không đúng, làm chậm trễ các vị tiền bối ôn chuyện.”

“Đâu có đâu có, chúng ta đến đây chính là để tham gia hôn lễ của Thương Thắng, gặp thân quyến của cháu trai một chút.”

Tư Đồ Thái Lễ nghe vậy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng ông ta quả thực là áp lực như núi lớn.

Rất nhanh, giờ lành đã đến.

Dịch Phong xem như chủ trì chậm rãi lên đài, đứng ở bên cạnh Thương Thắng.

Mấy lão đầu nhìn thấy Dịch Phong lên đài, lập tức để ly rượu xuống, mỗi người đều ngồi đến thẳng tắp nghiêm chỉnh, giống như là đang tiếp nhận kiểm duyệt vậy

Nhìn thấy mấy lão đầu này đều cung kính như thế, trong lòng Tư Đồ Thái Lễ run lên.

Lẽ nào, thân phận của Dịch Phong so với những người này tiền bối này còn cao hơn?!”

Tân khách xung quanh nhìn thấy những đại năng này giữ yên lặng, tất cả mọi người không còn dám lên tiếng nói nửa câu.

Thậm chí cũng không dám phát ra một chút âm thanh nào, sợ chọc tức những đại năng này.

Trong chớp mắt cảnh tượng yên tĩnh lại, hiện trường đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía đài cao, giống như đang chăm chú vào phần lễ.

“Giờ lành đã đến, mời tân nương lên đài.” Dịch Phong trịnh trọng nói.

Thanh âm của Dịch Phong cũng không có lớn, nhưng lại hùng vĩ giống như pháp âm vậy, truyền vào trong tai vạn người, khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra sự kính sợ.

Tư Đồ Thanh Y đầu đội khăn voan đỏ, cả người mặc hỉ bào đỏ thẫm, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, gót sen uyển chuyển đi lên đài cao.

Thương Thắng đi đón nghênh đón đỡ lấy, kéo tay ái thê, dắt nàng đến chính giữa đài cao.

Tiếp đó, Dịch Phong tiếp tục chủ trì nghi thức.

“Nhất bái thiên địa!”

Hai tiểu phu thế kính bái về phía đông ở phương xa.

“Nhị bái cao đường!”

Tư Đồ Thái Lễ lên đài, cùng với Dịch Phong một trái một phải ngồi ở bên trên ghế được chế tạo từ tơ vàng gỗ lim, bên cạnh Tư Đồ Thái Lễ, còn có Tư Đồ phu nhân.

Hai tân nhân dập đầu với ba người.

Đối với đôi phu thê trẻ mà nói, Dịch Phong đại ca như huynh như cha, theo lý nên quỳ lạy.

“Phu thê giao bái!”

Hai phu thê trẻ đứng đối mặt nhau, chắp tay cúi đầu với đối phương.

“Kết thúc đối lễ, gỡ khăn hỉ, kính trà đổi giọng!”

Nắng ấm áo, gió nhè nhẹ thỏi.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thương Thắng, khiến cho nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ.

Gió nhẹ khẽ vuốt ve hỉ bào của Tư Đồ Thanh Y, phác họa ra dáng người yểu điệu kiều diễm của nàng.

Thương Thắng nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ của thê tử lên trên đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tư Đồ Thanh Y.

Tư Đồ Thanh Y ngước mắt nhìn chăm chú phu quân, trong mắt tình ý kéo dài, ẩn ý đưa tình.

Dưới đài bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng khen hay lớn.

Nhìn thấy một màn này, hơn hai mươi lão đầu có chút vô cùng bùi ngùi, có người điên cuồng vỗ tay, có người lộ ra ý cười nồng đậm!

Vốn dĩ cho rằng đời này của bọn họ sẽ cứ thảm đạm như thế mà kết thúc.

Nhưng chủ thượng lại bất ngờ xuất hiện, cứu vớt bọn họ.

Không chỉ như thế.

Chủ thượng còn đưa đứa cháu trai ngoan Thương Thắng này cho bọn họ, để cho cuộc sống sau này của bọn họ tràn ngập hi vọng.

Nhìn thấy cảnh tượng Thương Thắng vén khăn voan của nương tử lên, quả thực so với thời điểm chính bản thân bọn họ thành hôn còn xúc động hơn.

Bọn họ coi Thương Thắng là thế hệ truyền thừa của chính bản thân mình, bọn họ từ chỗ Thương Thắng nhìn thấy tương lai sáng lạn.

Lúc này.

Quản gia đưa nước trà đến, ai người cung kính kính trà cho phu thê Tư Đồ lão gia.

“Nương tử, chúng ta nên kính Dịch Phong đại ca một chén trà.”

“Ừm, thiếp cũng nghĩ như thế.”

“Đây chuyện các con nhất định phải làm.” Tư Đồ Thái Lễ lên tiếng nói.

Dịch Phong liên tục mỉm cười, tiếp nhận kính trà lễ bái của hai vị hậu bối này, cũng chứng kiến chung thân đại sự của hai người.