Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2427 - Cường giả siêu việt hơn Võ Linh 2




Tư Đồ Thái Lễ cung kính chào khách đến.

“Lệ Thành Vương gia dâng tặng lễ vật, một khối kim bao ngọc thượng đẳng, một khối phỉ thúy thượng đẳng, một khối biển chữ hỷ bằng vàng!”

Hiện trường lại náo động lần nữa.

“Hoa Thành Trương gia dâng tặng lễ vật, một gian cửa hàng ở đường lớn Hoa Thành, mười khoảnh ruộng ngoài Hoa Thành, pháp khí hộ thân phù một đôi!”

Rào…

Hiện trường hoàn toàn rối loạn lên, lập tức rơi vào thảo luận nhiệt liệt.

“Cửa hàng ở đường lớn Hoa Thành và pháp khí hộ thân phù, đó đều là những thứ vạn lượng vàng cũng khó mua đó!”

“Cứ như thế làm lễ vật tặng đi sao?”

“Trương gia cũng quá hào phóng rồi đi!”

“Nghe nói, thời điểm Tư Đồ lão gia còn trẻ tuổi đi hành thương, từng cứu Trương gia lão gia một mạng, bọn họ là huynh đệ từng cứu mạng nhau, tặng những lễ vật này, đối với Trương gia mà nói, cũng không tính là cái gì.”

“Thì ra là thế.”

Tân lang quan Thương Thắng mặt không đổi sắc, cung kính bái tạ đối với người đến.

Cũng không phải hắn xem thường những quà tặng này, mà là bây giờ tầm mắt đã dần dần tăng lên rất nhiều.

Trong nhẫn đựng vật mà Dịch Phong đưa, đến bây giờ vẫn còn hơn bảy vạn tiền vàng.

Pháp khí hộ thân phù thì khỏi nói.

Tiếp đó, chấp sự tiếp tục cao giọng báo danh sách lễ vật đưa đến.

Đúng lúc này.

Đột nhiên trên trời cao truyền đến một trận tiếng nổ đùng đoàng.

Sau tiếng vang kịch liệt đó.

Một đạo thân ảnh hóa thành trường hồng, người này mang theo năng lượng vô cùng mạnh mẽ, từ trên chân trời dùng tốc độ cực nhanh lao đến.

Thân ảnh này giống như một sao chổi hình người, thanh thế to lớn, khiến cho những người có mặt ở đây lạnh run.

Trái tim Thương Thắng điên cuồng nhảy loạn.

Dường như người này so với cường giả Võ Linh trong ấn tượng của hắn còn mạnh hơn, đây mới thật sự là cao thủ.

Tư Đồ Thái Lễ hãi hùng khiếp vía.

Rốt cuộc người đến là thần thánh phương nào, từ kh nào mà mảnh thế giới này lại có sự tồn tại đáng sợ như thế.

Năng lượng mà người kia phát tán ra, có thể nói là đánh đâu thắng đó!

Dường như chỉ cần người này muốn, nhẹ nhàng một chưởng cũng đủ để hủy diệt toàn bộ Hoa Thành.

“Ha ha ha… Lý Đạp ta đến rồi đây!”

Người đến ầm ầm đáp xuống, dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há mồm của mọi người, Lý Đạp dễ dàng treo lơ lửng đứng sừng sững giữa trời.

Trong nháy mắt, người đến thu loại khí thế cả người, không còn bất kỳ khí tức gì tràn ra nữa, giống như ông ấy căn bản không tồn tại vậy.

Lý Đạp cười sang sảng nói: “Người nào là tiểu gia hỏa Thương gia?”

Mọi người nhao nhao kinh ngạc hoảng sợ nhìn về phía Thương Thắng.

Loại nhân vật đáng sợ như vậy, thế mà lại đến tìm Thương Thắng?

Ông ta tên là Lý Đạp, Lý Đạp là ai?

Ông ta tìm đến Thương Thắng là có ý như thế nào?

Trong đầu tất cả mọi người đều là nghi vấn, nhưng không có bất kỳ một người nào dám đi lên phía trước để hỏi.

Tư Đồ Thái Lễ nhớ lại những lời Dịch Phong vừa nói, ông ta từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, trong lòng đã có suy đoán.

Thương Thắng đi lên phía trước một bước, nhìn dáng vóc tráng kiện của người trung niên này.

Hắn đoán được, vị này có lẽ là bằng hữu của tiên tổ mà Dịch Phong đại ca nói đến.

Người trung niên này có vẻ thì trẻ tuổi, đoán chừng cũng đã sống hàng trăm ngàn năm rồi!

Thương Thắng cũng không biết số tuổi thật sự của Lý Đạp, nếu không nhất định sẽ bị dọa sợ.

Đây chính là sự tồn tại kinh khủng sống hơn mười vạn năm.

“Vị gia gia này, cháu chính là Thương Thắng, xin hỏi người là bạn cũ của tiên tổ cháu sao?”

Lý Đạp ngạc nhiên nhìn về phía Thương Thắng, chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Động tác của Lý Đạp vừa nhanh vừa mạnh, giống như sấm chớp.

Những người có mặt ở đây đều không nhìn thấy rõ Lý Đạp di chuyển như thế nào, mọi người đều là trợn mắt há mồm.

“Ha ha ha, cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu gia hỏa nhà ngươi, nhanh mau để cho Lý gia gia nhìn kỹ thật tốt một chút!”

Lý Đạp vô cùng tỉ mỉ đánh giá Thương Thắng.

Lý Đạp vừa nhìn lại còn vừa đưa tay sờ tới sờ lui trên người Thương Thắng, rà qua rà lại trên mặt của Thương Thắng.

Một bộ dáng dấp vô cùng vui vẻ.

Chuyện này hoàn toàn giống như gia gia đã nhiều năm không gặp cháu của mình vậy.

Lý Đạp đúng là hoàn toàn coi Thương Thắng giống như cháu của mình, đây chính là lứa truyền thừa duy nhất của đồng lứa bọn họ!

Mọi người nhìn thấy một màn này, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Thương Thắng là cô nhi, thế mà lại có một gia gia cường hãn như vậy!

Tư Đồ Thái Lễ và tộc nhân Tư Đồ gia nhớ lại ngày đó khi Dịch Phong đến cửa cầu hôn, theo như lời nói.

“Nếu như muốn nói xứng, nói môn đăng hộ đối, các ngươi từ trên xuống dưới toàn bộ Tư Đồ gia cộng lại, cũng không xứng với một đầu ngón tay của Thương Thắng!”

Không ngờ được Dịch tiên sinh cũng không phải là ăn nói ngông cuồng, Dịch Phong chỉ là thành thật nói lại mà thôi.