Lập tức Trần Đại Hải tức giận bừng bừng, cảm thấy Tư Đồ gia đây là có ý nhục nhã hắn ta.
Sĩ có nhẫn không thể chịu nhục?
Trần Đại Hải vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ quát: “Tư Đồ gia không khỏi quá mức cuồng ngạo rồi, thế mà lại sắp xếp cho ta ngồi ở bàn dưới!”
Quản sự lúc trước dẫn ba người này vào chỗ ngồi nghe vậy, vội vàng chạy đến.
“Trần thiếu chủ bớt giận, có lời gì bình tĩnh nói, đừng nổi giận.” Quản sự hơi mập trấn an nói.
“Ngươi tính là cái thứ gì, cũng xứng nói chuyện với ta? Gọi Tư Đồ Thái Lễ đến đây!”
Quản sự nghe vậy, đầu tiên là sắc mặt tái nhợt, sau đó chắp tay thuận theo nói: “Tiểu nhân lập tức đi tìm gia chủ đến đây, xin thiếu chủ an tâm đừng gấp.”
Quản sự nói xong, liếc mắt ra hiệu với đám con cháu ở xung quanh, sau đó chạy đi tìm gia chủ.
“Hừ!”
Trần Đại Hải hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng vẻ vô cùng khinh thường.
Mấy người con cháu canh giữ ở hàng ghế bên trên sắc mặt âm trầm.
Bọn họ rất muốn cùng nhau đi lên đánh chết cái tên Trần Đại Hải này, nhưng lại ngại thân phận của hắn ta, nên không có hành động hấp tấp gì, chỉ tăng cường thêm đề phòng.
Tư Đồ Thái Lễ nghe tin vội vàng chạy đến.
Ông đi đến bên cạnh Trần Đại Hải, sau đó theo lễ tiết chắp tay.
Không đợi Tư Đồ Thái Lễ lên tiếng, Trần Đại Hải đã nói chắc như đinh đóng cột: “Ta thân là thiếu chủ Vô Thánh Sơn, đích thân đến Tư Đồ gia các ngươi tham gia tiệc cưới.”
“Nhưng Tư Đồ gia chủ lại giữ lấy hàng ghế bên trên không cho ta ngồi, sắp xếp cho ta ở bàn ghế phía dưới. Xem ra, Tư Đồ gia chủ đây là xem thường Vô Thánh Sơn chúng ta đúng không!”
Tư Đồ Thái Lễ nhíu mày.
Ông ta lúc này vô cùng tiến thoái lưỡng nan, không biết làm như thế nào cho phải.
Vô Thánh Sơn ở Hoa Thành rất có địa vị.
Nếu như không cho bọn chúng ngồi ở bàn ghế bên trên, thì chính là Tư Đồ gia ông ta có chỗ lãnh đạm.
Vậy thì sau này khi Vô Thánh Sơn thật sự hỏi đến, cũng có đúng cái cớ này, như thế lại khiến cho Tư Đồ gia rơi vào thế bị động.
Nhưng gia tộc khác cũng có thể bởi vì như thế, mà mất đi lý do trợ giúp Tư Đồ gia.
Nhưng hai bàn kia là Dịch tiên sinh đặc biệt phân phó dặn để lại.
Đúng vào thời khắc Tư Đồ Thái Lễ đâm lao phải theo lao, trong đầu của ông ta vang lên giọng nói truyền âm ôn hòa của Dịch Phong.
“Không sao, bọn chúng muốn ngồi, cứ để cho bọn chúng ngồi.”
Tư Đồ Thái Lễ nhìn bóng dáng màu trắng kia, Dịch Phong nhìn lại với ông ta, khẽ gật đầu.
Tư Đồ Thái Lễ cũng gật đầu lại, sau đó ông ta lập tức chắp tay với ba người của Vô Thánh Sơn.
“Trần thiếu chủ, hai vị trưởng lão, lúc trước tân khách đến đúng thật là quá nhiều, nên sắp xếp không chu đáo, xin hãy thứ lỗi, làm phiền ba vị dời bước đến ghế bên trên.” Tư Đồ Thái Lễ nhiệt tình nói.
Lý do Tư Đồ Thái Lễ phải bày ra tư thế nịnh nọt lấy lòng này, chính là muốn để mọi người nhìn thấy, bọn họ đối với Vô Thánh Sơn lễ ngộ có thừa.
Vạn nhất Vô Thánh Sơn thật sự hỏi tội, Tư Đồ gia có thể danh chính ngôn thuận tiến hành phản kích.
“A, Tư Đồ gia chủ đúng thật là co được dãn được, vậy thì chúng ta sẽ đi lên ghê bên trên ngồi, đến lúc đó tân nương tử phải uống với ta mấy chén thật tốt mới được!”
Trần Đại Hải phất tay về phía trước, dẫn theo hai vị trưởng ngồi an vị ở ghế bên trên.
Khóe miệng của hắn ta mang theo vẻ mỉa mai, cả mặt lộ sự khinh thường.
Xem ra Tư Đồ gia nho nhỏ này, vẫn là hết sức sợ hãi Vô Thánh Sơn bọn họ.
Trần Đại Hải cảm thấy, hôm nay bản thân mình là ăn chắc Tư Đồ gia rồi.
Nhìn dáng vẻ hổn hển của con cháu Tư Đồ gia ở bốn phía xung quanh, nụ cười Trần Đại Hải bộc phat lớn thêm mấy phần.
Tư Đồ Thái Lễ trấn an xong ba người của Vô Thánh Sơn, rồi lại đi tiếp đãi tân khách.
Quả thực người tới quá nhiều, ông ta thân là gia chủ, phải chào hỏi với phần lớn mọi người.
Thực sự không có dư tinh lực để ứng phó với tên công tử ăn chơi Trần Đại Hải này.
Sắc mặt Dịch Phong không thay đổi, hắn vẫn như trước duy trì nụ cười mỉm thản nhiên, ung dung nhìn mỗi người một vẻ ở đây.
Càng đến gần buổi trưa, người đến là một vài danh môn vọng tộc.
Bọn họ giống như là đã cùng nhau hẹn vậy, đều cùng nhau đến trước hôn lễ nửa canh giờ.
Chấp sự ở cửa ra vào Tư Đồ gia, bắt đầu liên tiếp cao giọng báo quà tặng lên.
“Hoa Thành Lâm gia dâng tặng lễ vật, một tôn san hô Đông Hải ngàn năm, một sợi dây chuyền trân châu, tơ lụa trăm súc.”
Bách tính Hoa Thành nghe vậy, tât cả đều cực kỳ hâm mộ không ngừng.
“Lâm gia này và Tư Đồ gia giao tình thật là tốt, thế mà lại tặng lễ vật quý giá như thế.”
“Đúng vậy, chỉ riêng san hô ngàn năm sợ rằng cũng trị giá đến vạn lượng vàng, những đại hộ này đúng thật là có tiền!”