Tất cả tộc nhân Tư Đồ gia đều một trận hoảng sợ.
Cũng may hôn sự này thành, nếu không có phải là Tư Đồ gia sẽ bị Lý Đạp đáng sợ này đánh cho diệt môn không?
Mọi người không khỏi thở phào một hơi.
Thương Thắng bị Lý Đạp sờ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Thương Thắng hoan nghênh Lý gia gia có thể đến tham gia tiệc cưới của cháu, cháu dẫn người ngồi vào vị trí đi!”
“Không nên gấp gáp, cháu ngoan của ta thành hôn, gia gia sao có thể không có lễ vật gì. Báo lễ nghi, báo cho ta!”
Dứt lời, Lý Đạp ném ra một chiếc nhẫn đựng vật.
“Đây là lễ vật ta tặng cho cháu ngoan của ta và vợ của cháu, một tòa tiểu thế giới, một gốc bồ đề thần thụ.”
Oanh!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là như bị sét đánh, kinh hãi dến cả người run rẩy.
Tiểu thế giới?!
Bồ đề thần thụ?!
Đây đều là thần vật trog truyền thuyết, không ngờ được thế mà lại thật sự tồn tại.
Có người khó mà tin véo véo bắp đùi của mình.
Ôi trời ạ!
Đau!
Đây không phải là mơ!!!
Chấp sự sửng sốt một lúc lâu, rồi mới bất ngờ nhớ ra bản thân mình chính là người báo lễ nghi.
“Ừng ực, khụ khụ…”
Chấp sự nuốt ngụm nước bọt, ho nhẹ hai tiếng, hắng hắng cổ họng hô: “Lý gia gia của Thương Thắng dâng tặng lễ vật, một tòa tiểu thế giới, một gốc bồ đề thần thụ!”
Tuy vừa rồi Lý Đạp đã nói đến lễ vật là cái gì, nhưng bên trong phủ Tư Đồ vẫn có rất nhiều ngườ không nghe thấy rõ ràng.
Sau khi trải qua động tĩnh đáng sợ khi Lý Đạp đáp xuống, toàn bộ phủ Tư Đồ đều đã yên tĩnh lại.
Lời nói của chấp sự giống như kinh lôi đánh xuống đất bằng vậy, bùng nổ vang vọng ở trong lòng và trong đầu của mọi người.
Mọi người bị sấm chớp này đánh cho vô cùng kinh ngạc, tất cả đều là trợn mắt há mồm.
Đúng vào lúc này.
Bên trên trời cao lại lần nữa có thân ảnh gào thét lao đến.
Người này cuốn lấy gió mây, giống như sao băng lóe lên hưu hưu bay vút.
Phá gió tạo thành tiếng bùng nổ, màng nghĩ của mọi người đau nhức.
Mọi người còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ vừa rồi, chỉ một thoáng mà đã lại lần nữa rơi vào kinh hãi to lớn.
Đây là tình huống như thế nào vậy?
Loại này có thể nói là sự tồn tại thần linh trong nhân gian, thế mà lại đến một tôn nữa?!
Chỉ thấy người đến nhìn chăm chú về phía Lý Đạp và Thương Thắng ở bên cạnh người Lý Đạp.
“Ha ha ha, Lý Đạp, lão gia hỏa nhà ngươi vẫn còn sống sót? Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, bỏ cháu trai của ta ra…”
Trong nháy mắt mọi người hóa đá.
Tiếp đó, bọn họ chậm rãi quay đầu, đôi mắt mở trừng trừng nhìn về phía Thương Thắng cũng cả mặt kinh ngạc.
Đây.. Rốt cuộc tiểu tử này có bối cảnh sâu dày như thế nào vậy?!
Quả thực là quá đáng sợ, đến Tiềm Long hoàng tộc cũng không mời được loại đại năng có thực lực như thế này.
Huống chi còn là hai người.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Thương Thắng, hình như chính bản thân hắn cũng không biết bản thân mình còn có người gia gia này?
Mẹ nó đây đúng là không theo lý bình thường, qua không theo lý bình thường mà, không theo lý bình thường đến tận nhà mà.
“Triệu Tinh, lão bất tử nhà ngươi cũng vẫn còn sống, thì vì sao lão phu không thể sống nữa chứ?”
Sau một tiếng hô lớn, chớp mắt người đến đã xuất hiện trước mặt Thương Thắng.
Dáng vẻ trung niên, thân hình bưu hãn, tướng mạo vô cùng nguy hiểm của Triệu Tinh, là loại có thể làm nhân vật hung ác Tà Thần hù dọa trẻ con.
Thương Thắng vội vàng hành lễ, nhu thuận nói: “Chào Triệu gia gia!”
Triệu Tinh lại một trận sờ đầu vò tóc đối với Thương Thắng, khuôn mặt hung ác của Triệu Tinh lộ ra vẻ cưng chiều vô cùng không hài hòa, đây là phát ra từ tận đáy lòng.
“Cháu trai ngoan, dáng vẻ tinh xảo da nen thịt, phải rám đen thêm một chút nữa mới càng nam nhân hơn!”
Thương Thắng một trận lúng túng.
Hắn cũng coi như là người có làn da rất đen trong đồng lứa rồi.
Nhưng so sánh với Triệu Tinh, thì Thương Thắng đúng là trắng trắng mềm mềm.
“Cháu xin ghi nhớ lời dạy bảo của Triệu gia gia.” Thương Thắng chắp tay nói.
Triệu Tinh hài lòng gật đầu, ông liếc nhìn Lý Đạp một chút hỏi: “Lão già, ngươi tặng cái gì?”
“A, lão phu là tặng cháu trai ngoan một tiểu thế giới và bồ đề thần thụ.”
“Bỏ đi, dẹp những thứ không có tác dụng đó đi.”
Triệu Tinh nhìn về phía Thương Thắng, khuôn mặt mày rậm đắc ý nói: “Cháu trai, Triệu gia gia chúc cháu tân hôn hạnh phúc, long phượng tình tường!”
Dứt lời, Triệu Tinh trực tiếp từ trong nhẫn đựng vật, thả ra một con rồng vàng dài trăm trượng, và một con phượng hoàng lửa to lớn cả người liệt diễm hừng hực.
“Đây là thần thú long phượng, là tọa kỵ ta tặng cho cháu trai nhỏ và thê tử. Đợi các ngươi có con trai, con gái, Triệu gia gia sẽ lại đi bắt cho mấy đứa!”
Kim Long phóng tận lên trời, từng đạo kim quang chiếu xuống, vô cùng chói mắt.
“Ngao…”
Tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc vang vọng trời cao, chấn cho mọi người có mặt ở đây tim mật muốn bật ra ngoài.