“Dán có chút lệch rồi, di chuyển ra bên phải một chút.”
“Bên trên cửa sổ cũng dán một tấm.”
Sau khi làm xong, Dịch Phong cảm thấy nững nét mực viết trước đó còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
Thế là hắn lại lần nữa đi đến hậu viện mài mực, chuẩn bị viết một bộ câu đối cho đôi phu thê trẻ.
Mọi người lại lần nữa tụ tập lại.
Bọn họ nhìn vô cùng tập trung tinh thần, đều rất chờ mong nhìn thấy nét bút của Dịch Phong, cũng chờ mong nhìn thấy tài văn chương của Dịch Phong.
Chỉ thấy Dịch Phong dùng bút như nước chảy mây trôi, nét bút như rồng bay phượng múa viết xuống một bộ câu đối.
Vế trên: Bất tu ngọc chử thiên kim sinh.
Vế dưới: Dĩ hữu hồng thằng lưỡng đầu khiên.
Chữ của Dịch Phong cứng cáp mạnh mẽ, giống như thiết họa ngân câu, khiến cho mọi người ở đây nhìn thấy luôn miệng khen hay, nhao nhao tán thưởng.
“Quản sự, làm phiền ngươi cầm câu đối này dán lên cửa tân phòng, ngoài ra gọi Thương Thắng đến đây, nói cho hắn biết ta trở về rồi, chờ hắn ở trong viện.”
“Vâng, tiên sinh.” Quản sự cung kính nói, sau đó lùi về phía sau lui ra ngoài.
Lúc này Dịch Phong mới rảnh rỗi nhấp một ngụm trà, yên tĩnh nhìn mây cuốn mây bay.
Một lát sau.
Thương Thắng một bộ áo xanh hưng phấn chạy đến.
Khoảng cách đến ngày cưới càng ngày càng gần, tâm tình của Thương Thắng lại càng bất an hơn.
Hắn lo lắng Dịch Phong không kịp quay trở lại tham gia hôn lễ của mình, không thể chứng hôn cho mình.
Nghe được tin tức Dịch Phong quay trở về, Thương Thắng cảm thấy vui vẻ và yên bình từ tận đáy lòng.
“Dịch Phong đại ca, xem như huynh cũng quay trở về rồi!”
Thương Thắng mặt mày hớn hở chạy chậm đến, một bộ dáng vẻ cả người gặp việc vui tinh thần thoải mái.
Dịch Phong đánh giá Thương Thắng, chợt có chút thất thần.
Tiếp đó hắn không ngừng mỉm cười gật đầu.
Mấy ngày không gặp, khí chất, quần áo của Thương Thắng đều tăng lên rất nhiều.
Xem ra Tư Đồ Thanh Y là một cao thủ giúp chồng dạy con.
Nguyên nhân thất thần, là bởi vì một bộ áo xanh này của Thương Thắng, khiến cho Dịch Phong nhớ lại vị tiên tổ kia của Thương Thắng.
Bắt đầu từ khi nào, thời điểm bọn họ gặp nhau, bóng dáng áo xanh kia chính là vác trường kiếm, cầm kiếm thiên nhai.
“Ngồi.” Dịch Phong nói.
Thương Thắng ngồi xuống ghế đá ở một bên.
Dịch Phong vỗ vỗ đầu vai của hắn hỏi: “Mấy ngày này có chăm chỉ luyện kiếm không?”
“Đương nhiên rồi Dịch Phong đại ca, mỗi ngày ta vẫn dậy sớm như trước luyện kiếm đến giữa trước, bộ kiếm pháp lúc trước huynh dạy ta, ta đã rất thuần thục rồi.”
Dứt lời, Thương Thắng muốn đứng dậy múa mấy đường kiếm, nhưng lại bị Dịch Phong ngăn lại.
“Không tệ, kiếm pháp thì không cần phô bày. Ta gọi ngươi đến là muốn nói với ngươi, ngày đại hôn sẽ có một vài vị gia gia đến dự tiệc. Bọn họ đều không phải người ngoài, đều là hảo hữu bạn cũ của tổ tiên ngươi, nhớ kỹ phải cung kính lễ phép với bọn họ một chút.”
Thương Thắng nghe vậy vô cùng vui mừng.
“Thật sao? Bạn cũ của tiên tổ lại muốn đến tham gia đại hôn của ta, đây chính là đại hạnh của vãn bối như ta, có điều Dịch Phong đại ca làm sao huynh tìm được bọn họ?” Thương Thắng vừa mừng vừa sợ hỏi.
“Làm thế nào tìm được ngươi không cần phải hỏi nhiều, nhớ kỹ những lời ta dặn là được rồi.” Dịch Phong cười nhạt nói.
Nghe vậy, Thương Thắng vội vã lên tiếng: “Yên tâm đi Dịch Phong đại ca, ta nhất định sẽ khoản đãi mọi người thật tốt, sẽ không để cho tổ tiên và Dịch Phong đại ca mất mặt!”
Thương Thắng lẻ loi hiu quạnh đã quen, nghe thấy có trưởng bối muốn đến tham gia hôn lễ, đương nhiên trong lòng hắn rất phấn chấn.
Những người này giống như là người nhà của hắn, hắn chính là bởi vì trong nhà không có người mà phát sầu đây.
Tuy bên trong phủ Tư Đồ phần lớn mọi người đều tán thành việc hôn nhân này, nhưng vẫn có một nhóm nhỏ người chỉ trỏ ở sau lưng của Thương Thắng.
Bọn họ nói Thương Thắng là cô nhi, thân thích không có một người nào.
Nói hắn ỷ vào thân phận cô nhi của bản thân mình, để đến Tư Đồ gia làm người ở rể, nhưng thật ra là coi trọng gia nghiệp của Tư Đồ gia…
Những ngày này Thương Thắng cũng nghe được một vài tin đồn, trong lòng có chút bất bình, nhưng cũng không có quá mức để ý.
Dù sao đại hôn sắp đến, không nên vì việc này mà gây ra nhiều tai họa.
Hơn nữa, cái miệng là ở trên mặt của người khác, hắn cũng không cách nào can thiệp được.
Dường như Dịch Phong nhìn ra được suy nghĩ của Thương Thắng, Dịch Phong nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thương Thắng.
“Yên tâm làm tân lang quan của ngươi, tất cả mọi chuyện có ta.”
“Vâng, được.”
Thương Thắng gật đầu như giã tỏi.
Dịch Phong hiểu ý cười một tiếng.
Tiểu tử này chỉ là ăn mặc thay đổi có chút thành thục hơn một chút, nhưng nội tâm vẫn là Thương Thắng kia.
Có điều tiểu tử này còn trẻ, có nhiều thời gian trải nghiệm, đi lịch luyện, Dịch Phong cũng không có chút lo lắng nào.