Cho dù đã cố gắng giảm nguy hại đến mức thấp nhất, nhưng vẫn khiến cho trong phạm vi vạn dặm của khu vực biển đó, vẫn như trước không có bất kỳ sinh vật nào sinh tồn được.
Ở trên một tinh cầu khác, Dịch Phong nhìn thấy Quyền Thánh năm đó.
Đây là một người si mê điên cuồng với quyền pháp.
Từ nhỏ Quyền Thánh đã luyện quyền, tinh thông các loại quyền pháp.
Hắn chưa từng sử dụng binh khí, khi đối địch hoàn toàn dựa vào một đôi nắm đấm.
Lý do không dùng binh khí, là bởi vì song quyền của hắn có thể sánh ngang với thần binh cứng rắn nhất.
Quyền thế đánh ra càng là có thể phá nát tất cả, đập gãy sông núi.
Cho dù là nhân vật cường hãn như vậy, nhưng ở trong trận đại chiến lúc trước, đã mất đi hai tay song quyền đánh tự hào nhất của Quyền Thánh, cho dù đã được hoạt cốt trùng sinh nhưng vẫn vô dụng như trước.
Từ đó về sau.
Quyền Thánh ẩn ư ở trong một sơn thôn nhỏ bỏ hoang hoang tàn vắng vẻ, không gượng dậy nổi.
Ở trên một tinh cầu khác vốn dĩ sức sồng bừng bừng, Dịch Phong lại nhìn thấy hoang vu vô tận.
Không chỉ là hoang vu, nơi này càng là âm khí âm u, bạch cốt trắng xóa.
Bên trong đất đai màu đỏ thẫm, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được tàn chi gãy xương, đủ loại binh khí.
Nơi này không có một chút sinh khí nào, so sánh với sự phồn vinh hưng thịnh trước đây, Dịch Phong cảm thấy vô cùng thổn thức.
Hắn nhớ đến mảnh đất đen dưới chân mình vốn dĩ là tảng đá xanh, nơi này vốn dĩ là một thành thị to lớn giàu có náo nhiệt.
Trường đường dài xe cộ tấp nập, muôn hình muôn vẻ người nối liền không dứt, thương phẩm rực rỡ muôn màu có quá nhiều thứ khiến người ta nhìn không hết.
Nhưng hôm nay, nơi này lại chỉ còn vẻ hoang vu và chết chóc.
Đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng.
Dịch Phong không ngừng kết thúc từng bi kịch một, khiến cho mỗi tinh cầu lại lần nữa tỏa ra sức sống.
Để cho những chiến hữu ngày trước có được cuộc sống mới.
Đây là một trận hành trình cứu rỗi.
Đối tượng cứu rỗi, không chỉ là những con người và tinh cầu rơi vào quẫn cảnh kia, mà còn là nội tâm của Dịch Phong.
Vốn dĩ tâm tình của Dịch Phong rất nặng nề, sau khi từng nơi từng nơi trùng phùng, đã thay đổi trở nên vui tươi.
Quá khứ không thể can thiệp, nhưng tương lai còn có thể theo đuổi.
Để cho chuyện cũ và tiếc nuối theo gió trôi đi, trân quý tương lai và thời gian càng sáng lạn hơn.
Đây là những gì Dịch Phong nói cho những người bạn cũ này, cũng là những điều Dịch Phong khuyên nhủ chính bản thân mình.
Thuận theo việc thiệp mời cưới trong tay được phát xong, tiếc nuối trĩu nặng trong lòng Dịch Phong cũng được bỏ xuống.
Giờ khắc này.
Hắn cảm giác gió nhẹ thổi qua mặt hình như càng nhu hòa hơn, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất hình như càng ấm áp hơn.
Dịch Phong đã nhớ không rõ rốt cuộc là bao lâu…
Lần trước hưởng thụ sự bình thản và an bình này, hình như vẫn còn là ở trong thành Bình Giang mà hắn từng sống kia.
“Hô…”
Dịch Phong thở ra một hơi thật ra, hắt ra tích tụ trong lòng.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, cả người thoải mái.
Hắn cất bước đi về phía trước, nhanh chóng biến mất ở trong tinh hà.
Hoa Thành.
Phủ Tư Đồ giăng đèn kết hoa.
Đèn lồng rực đỏ lộng lẫy lộ ra vẻ vui mừng, tinh kỳ tươi đẹp đón gió nhiệt liệt bay lên.
Trên dưới phủ Tư Đồ tràn ngập tiếng cười nói.
Trên khuôn mặt của mọi người, đều khó mà che giấu ý cười, cả bầu không khí sung sướng an lành.
Dịch Phong bước qua bậc cửa cửa chính, nhàn nhã đi dạo bình thường đến trong phủ.
Bắt đầu từ ngày hôm nay chính là đại hôn của Thương Thắng, hắn muốn cuộc hôn lễ này hoàn hảo thập toàn thập mỹ.
Vì thế hắn vừa quay về, đã bắt đầu kiểm tra bốn phía, nhìn một chút xem có chỗ nào cần điều chỉnh.
Đám hạ nhân của Tư Đồ gia vô cùng bận rộn.
Bọn họ chưa từng thấy gia chủ Tư Đồ gia từng coi trọng chuyện này như chuyện này, vì thế bọn họ cũng không dám có chút nào thất lễ.
Những ngày Dịch Phong rời đi, rất nhiều chuyện Tư Đồ Thái Lễ đều tự mình làm.
Sự coi trọng của ông ta đối với hôn lễ của đôi phu thê trẻ, từ chuyện này có thể thấy được chút ít.
Dịch Phong cả mặt mang nụ cười ấm áp, chắp hai tay sau lưng, đi qua hành lang trong viện.
Tuy mọi người phí hết tâm tư bố trí, nhưng ngàn người ngàn cách nhìn, mỗi người đều có sự hoàn mỹ mà bản thân mình cảm thấy thế.
Dịch Phong cũng không hề ngoại lệ, hắn cảm thấy chữ “Hỷ” trong phủ quá ít.
Thế là hắn sai quản gia đưa bút mực giấy nghiên đến cho mình, đích thân nâng bút dùng chu sa viết chữ hỷ.
Hắn múa bút thành văn, mấy người nha hoàn đứng bên cạnh thì cầm lấy kéo vàng không ngừng cắt xén.
Điều này khiến cho rất nhiều tộc nhân của Tư Đồ gia vây xem, bọn họ đều cảm thấy chữ của Dịch Phong rất đẹp.
Say khi viết xong chữ hỷ, Dịch Phong dẫn theo mấy người nha hoàn đi các nơi dán thiếp.