Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2419 - Hôm nay đến, là hoàn thành tâm nguyện cho nàng 2




“Sau khi chuyển đến nơi này, chúng ta đã biến sau núi tuyệt bích này trở thành cấm địa, chính là vì một ngày có thể rút ra được thanh kiếm kia, để cho tiên tổ nhập thổ vi an.”

“Chủ thượng, là chúng ta quá vô năng, xin chủ thượng trách phạt!”

“Xin chủ thượng trách phạt!” Mọi người trong tông tộc trăm miệng một lời.

Dịch Phong nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói ôn hòa lên tiếng: “Chuyện này không trách được các ngươi, những năm này các ngươi vất vả rồi.”

“Ngu Vi đã được tự do, nàng sẽ dùng một loại phương thức khác, sinh tồn trong đất trời mênh mông.”

“Ngoài ra, thanh kiếm này là năm đó ngoại tộc để lại, các ngươi không rút ra được là chuyện bình thường, không cần để ý.”

Dứt lời, Dịch Phong tiện tay phất ra một chiêu.

Trong chớp mắt rỉ sét ở thanh trường kiếm kia tróc ra, kiếm quang lấp lóe, ánh sáng lạnh bức người.

Trường kiếm rơi vào trong tay của Dịch Phong, giống như là vừa mới đập đi xây lại vậy, phong mang vô lượng, rực rỡ hẳn lên.

Dịch Phong cầm trường kiếm giao đến trên tay Ngu Thác.

“Trường kiếm này, ngươi nhận lấy đi.”

Hai tay Ngu Thác run rẩy nhận lấy trường kiếm, tâm tình trong nội tâm cực kỳ phức tạp.

Kiếm này có thể nói là tuyệt thế thần binh, nội uẩn uy năng vô hạn.

Chủ thượng nói rút ra là rút ra, nói tặng là tặng, loại thực lực và tác phong này, có thể nói là vang dội cổ kim.

Khó trách tiên tổ đã từng nhiều lần dặn dò tộc nhân, phải tuân theo ý chí của chủ thượng, phải tất cung tất kính đối với chủ thượng.

Đồng thời, thanh kiếm này cũng là sự sỉ nhục đối với Ngu tộc bọn họ.

Nó đã đính tiên tổ ở trên vách đá vô số năm, cũng là mà một cái gai dính ở trong lòng tộc nhân.

Bây giờ chủ thượng đã giải thoát cho tiên tổ, còn rút thanh lợi kiếm này ra, rút cái gai sắc đã đâm vào trong lòng bọn họ bao lâu nay.

Bóng ma trong lòng mọi người cũng theo đó mà biến mất không thấy bóng dáng.

Ngu Thác và các tộc nhân vô cùng phấn chấn.

Mọi người cúi đầu bái tạ thật sâu đối với Dịch Phong.

“Cảm tạ chủ thượng!”

Tiếng cảm ơn cuồn cuộn giống như sóng biển.

Lúc này, Ngu Thác cung kính bước lên phía trước một bước, thấp thỏm nói: “Xin chủ thượng đừng rời đi, dời bước đến bên trong tông môn nghỉ ngơi một chút!”

“Không cần, ta còn một vài chuyện, các ngươi tu luyện thật tốt, đừng cô phục vinh quang của Ngu gia.” Dịch Phong từ tốn nói.

Ngu Thác đang muốn lên tiếng nói tiếp, mọi người cũng định lên tiếng giữ Dịch Phong lại.

Nhưng lại bất ngờ phát hiện, Dịch Phong đã đi vào trong hư không, vô thanh vô thức biến mất tại chỗ…

“Chúng thuộc hạ cung tiễn chủ thượng.”

Mọi người thấy thế, không dám có lời gì khác, chỉ có đầy mắt sùng kính.

Trong long bọn họ cũng biết, cái miếu nhỏ này, chủ thượng có thể đích thân đến đã là phúc phận lớn lao, làm sao bọn họ dám hy vọng xa vời có thể giữ chủ thượng lại.

Mọi người lần lượt quỳ rạp xuống mặt đất cung tiễn Dịch Phong rời đi, rất lâu sau cũng chưa đứng dậy…

Mấy ngày tiếp theo.

Dịch Phong đi qua tinh hà xa xôi, đi đến trong phồn tinh từng ánh sao lấp lánh

Những tinh cầu này hoặc cằn cỗi khô bại, hoặc sức sống dạt dào, hoặc văn minh đại hưng, hoặc man hoang dã tính.

Dịch Phong đi qua núi non sông ngòi, xuyên qua rừng xanh rậm rạp nguyên thủy, thậm chí, là đi vào đáy biển dung nham.

Dấu chân của hắn trải rộng mấy chục tinh cầu, đi qua mấy trăm thành trấn, mấy ngàn sơn thôn.

Đi cả đoạn đường này, hắn nhìn thấy rất nhiều bạn bè cũ, cũng nghe được rất nhiều câu chuyện trong quá khứ của bọn họ.

Ở tinh hà phương nam, có một tinh cầu không đáng chú ý.

Dịch Phong nhìn thấy tông sư luyện dược chuyên nghiên cứu độc dược trong đại chiến lúc trước.

Vì đại chiến, vị tông sư luyện dược này có thể nói là dùng hết khả năng, thậm chí là không tiếc lấy thân mình thử độc.

Điều này khiến cho vị Tông Sư đó trải qua vô số đau đớn và tra tấn dày vò.

Cuối cùng vị Tông Sư này bởi vì trong cơ thể tích lũy quá nhiều độc tính, một thân tu vi không cách nào áp chế, biến thành Thiên Sát Độc Thể.

Thiên Sát Độc Thể được coi là tai tinh.

Người này sẽ liên tục không ngừng phóng ra độc tố mạnh liệt về phía xung quanh, khiến cho toàn bộ sinh vật diệt vong.

Thiên Sát Độc Thể tán phát ra khí độc sẽ càng ngày càng kịch liệt, phạm vi ảnh hưởng cũng càng lúc càng rộng.

Không có gì nghi ngờ loại thể chất tai tinh này có thể tạo thành sự hủy diệt cho một tinh cầu.

Vị Tông Sư này đã từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu bản thân.

Nhưng cho dù là hắn ta tự sát, độc tính trong cơ thể vẫn như trước khuếch tán ra ngoài.

Thậm chí Thiên Sát Độc Thể sẽ khống chế thể xác của hắn ta, phát tán khí độc ra bốn phía, như thế sẽ dẫn phát ra thảm họa độc tính càng đáng sợ hơn.

Vì để không làm ảnh hưởng đến sinh linh trên tinh cầu này.

Vị Tông Sư luyện dược đó chỉ có thể cố kìm nén vô số tra tấn, phong ấn bản thân mình ở nơi sâu nhất trong đáy biển.