Nhưng việc này liên quan đến tiên tổ, vinh nhục của tông tộc, ở trước mặt mọi người trong tông tộc, ông ta nhất định cần phải thể hiện rõ thái độ.
Ngu Thác nói xong, con cháu tông tộc ở bên người cũng lần lượt tức giận lên tiếng nói.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Dịch Phong cũng có hành động.
Hắn quay đầu nhìn ngu Thác, hờ hững nói: “Ngươi là hậu nhân của Ngu Vi?”
Ngu Thác nghe vậy trong lòng bất ngờ run rẩy.
Thế mà người này lại gọi thẳng tục danh của tiên tổ!
Lẽ nào hắn quen biết tiên tổ?
Ngu Thác nhìn kỹ Dịch Phong lần nữa, ông ta phát hiện bất luận bản thân mình cố gắng như thế nào, cũng hoàn toàn không nhìn thấu được người ở trước mắt, nhưng dáng vẻ của Dịch Phong lại mang đến cho ông ta một loại cảm giác cường đại quen thuộc.
Người này, lẽ nào là vị kia?
Đột nhiên Ngu Thác nhớ đến một cảnh tượng đã chôn ở chỗ sâu nhất trong ký ức của ông ta.
Đó là rất lâu rất lâu trước đây.
Khi đó, tiên tổ Ngu Vi của Ngu Thác vẫn còn sống.
Trong phòng của Ngu Vi treo một bức chân dung.
Trong chân dung kia chính là một thân ảnh áo trắng.
Khuôn mặt người đó tuấn lãng, nhìn có vẻ vô cùng siêu nhiên xuất trần, giống như tiên nhân.
Ngu Thác còn nhớ, tiên tổ vô cùng cung kính đối với vị thân ảnh áo trắng ở trong bức họa kia.
Còn đặc biệt dặn dò người trong tông tộc, vị áo trắng ở trong bức tranh chính là chủ thượng của bọn họ.
Nếu có một ngày chủ thượng đến đây, nhất định phải cung nghênh chủ thượng, tuân theo ý chí của chủ thượng.
Bây giờ, bức tranh kia vẫn còn treo ở sâu trong mật thất tàng kinh các trong sơn trang.
Đó là trọng địa bảo khố trong tộc, cho dù Ngu Thác thân là tông chủ, cũng rất ít khi đi vào sâu trong bảo khố.
Trong đầu của Ngu Thác, bức họa kia giống như bắt đầu từng bước hiện rõ.
Nam tử tuấn lãng trong bức tranh chậm rãi trùng khớp với Dịch Phong ở trước mắt, cuối cùng biến thành cùng một người.
Đôi mắt Ngu Thác mở trừng trừng, cả người bắt đầu kịch liệt chấn động.
Ông ta không ngờ được người trước mắt này, thế mà lại thật sự là người ở trong chân dung.
Ông ta càng không ngờ được chủ thượng mà tiên tổ nói đến, thế mà lại đi đến tộc địa của bọn họ.
Nhất thời Ngu Thác có chút bừng tỉnh tinh thần, hô hấp của ông ta dồn dập, trong ngực kịch liệt phập phồng lên xuống.
Mọi người của tông tộc ở xung quanh nhìn thấy một màn này, lần lượt nhíu mày.
Tông chủ đây là làm sao vậy?
Một khắc sau.
Ngu Thác kích động quỳ rạp xuống mặt đấy, trong mắt của ông ta bởi vì kích động mà vòng quanh lệ nóng.
Thanh âm ông ta nghẹn ngào lên tiếng: “Ngu Thác bái kiến chủ thượng đại nhân, Ngu Thác bái kiến chủ thượng đại nhân, thuộc hạ không đón tiếp từ xa, xin chủ thượng đại nhân đừng trách cứ.”
Mọi người ở trong tông tộc nghe vậy, nhao nhao giống như bị sét đánh.
Người phản ứng nhanh, sau một khắc lập tức quỳ xuống dưới đất.
Mà người phản ứng chậm nửa nhịp, bị người đã quỳ xuống túm lấy kéo quỳ rạp trên đất.
Bọn họ đều nhớ đến lời răn dạy của tiên tổ, nhớ đến vị thần linh chủ thượng được tiên tổ tôn sùng kia, trong lúc nhất thời mọi người vô cùng kích động.
Ngày trước, bọn họ đều chỉ cảm thấy vị chủ thượng này là nhân vật hư cấu của tiên tổ.
Nhưng giờ phút này, thế mà chủ thượng lại thật sự đứng ở trước mặt bọn họ, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng không chân thực.
Đây là một loại cảm giác mộng tưởng chiếu vào hiện thực, không hài hòa mà bất ngờ.
Nhưng không có người nào có gan dám lên tiếng nghi vấn.
Dịch Phong nhẹ nhàng đưa tay lên.
Đệ tử ngu gia lần lượt được một cỗ sức mạnh nhu hòa đỡ dậy.
Một màn này khiến cho bọn họ chắc chắn tin tưởng không còn gì nghi ngờ.
Trước mắt có sức mạnh như vậy, nhất định chính là vị thần linh chủ thượng được tiên tổ tông sùng kia.
Bọn họ đều là cường giả trong gia tộc, nhưng chủ thượng chỉ cần hơi đưa tay, vậy mà đã có thể nâng toàn bộ bọn họ đứng dậy.
Có không ít người trong lòng chấn động, rất nhiều người càng là trong lòng run sợ đầu cúi rạp xuống đất.
Chỉ thấy Dịch Phong đứng nhìn mọi người, ôn hòa cười nói: “Không cần khách khí như vậy, sở dĩ hôm nay ta đến đây, chính là không đành lòng nhìn thấy Ngu Vi cả ngày bị đính ở trên tòa vách đá dựng đứng này.”
“Hôm nay đến, là để hoàn thành tâm nguyện của nàng.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều không khỏi có một dòng ấm áp chảy xuôi.
Hóa ra chủ thượng là quan tâm đến Ngu gia bọn họ.
Ngu Thác tóc bạc bộc lộ rõ tuổi già sức yếu, ông ta cả mặt xấu hổ nói: “Năm đó tiên tổ ngã xuống ở đây, chúng ta nghĩ hết biện pháp muốn đưa thi hài của người về.”
“Nhưng thanh kiếm kia chúng ta căn bản không rút ra được, chỉ trách năng lực chúng ta quá kém, đến ngay cả chuyện để cho tiên tổ nhập thổ vi an cũng không làm được.”
“Sau khi thủ đủ loại biện pháp, bất đắc dĩ, chúng ta chỉ có thể khiến cho cả tộc di chuyển định cư ở đây, cũng coi như cố hết sức trách nhiệm của con cháu.”