Nàng lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào, loại nụ cười kia khiến cho người khác không khỏi si mê chìm đắm.
Từng điểm tinh mang giống như hội tụ thành tinh mạc cực quang vậy.
Bên trong tinh mạc, hải đảo ở bên dưới cực quang kia, thiếu nữ hóa thành tinh quang, đang uyển chuyển nhảy múa cùng với đom đóm.
Trên lưng con rùa khổng lồ đang di chuyển ở trong biển, thiếu nữ hóa thành bươm bướm, đang rong chơi ở trong biển hoa.
Ở tinh cầu phương bắc kia, thiếu nữ hóa thành một con nai, đang gặm nhấm lá cây và nấm.
Bên trong tinh mạc, thiếu nữ giống như tinh linh cực kỳ tự do ở trong vùng thế giới này.
Nàng xinh đẹp linh động, chiếu sáng khắp nơi.
Nàng thuận theo sông vào biển, phiêu bạt bốn phía.
Nàng đi vào tinh hải, thỏa thích nhìn vạn giới.
Nàng tự do thích thú, ở khắp mọi nơi.
Dịch Phong yên tĩnh lẳng lặng đứng lơ lửng trong không trung, thưởng thức cảnh đẹp giờ phút này nhưng lại vô cớ buồn bã.
Thiếu nữ không hề chết, nàng chỉ là đổi một loại phương thức tồn tại, đang dạo chơi ở tinh không vạn giới.
Dịch Phong cảm thấy buồn bã, nhưng cũng cảm giác được sự thoải mái và yên bình.
Lúc này.
Một đội đệ tử phụ trách tuần tra ở cấm địa trong sơn trang đi ngang qua nơi này.
Bọn họ phát hiện dị tượng trên bầu trời, đồng thời cũng phát hiện Dịch Phong đang lơ lửng trên không trung ngửa mặt lên ngắm sao trời.
“Người nào?”
Đệ tử tuần tra uy nghiêm hét lớn.
Phải biết rằng, đây chính là cấm địa trong Tàng Kiếm sơn trang, thế mà lại đột nhiên có một người như thế xông vào.
Nhất thời mọi người lao đến, bao vây Dịch Phong ở giữa.
Nhưng bọn họ cũng không dám hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ, bởi vì rõ ràng bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu Dịch Phong, thậm chí còn không cảm giác được một chút ba động nào ở trên người hắn.
Có điều trong lúc âm thầm, bọn họ đã thông báo cho cao tầng ở tông môn.
Đúng lúc này, một vị đệ tử tuần tra sắc mặt đại biến, hắn ta chỉ vào thanh trường kiếm trên vách đa kia, hoảng sợ nói với lĩnh đội: “Thế mà lại không thấy thi hài của tiên tổ nữa!”
Người lĩnh đội trung niên vô cùng hoảng sợ, ánh mắt của lĩnh đội sáng rực nhìn chằm chằm về phía Dịch Phong.
“Rốt cuộc ngươi là ai, mau nói, ngươi đã dùng thủ thuật gì che mắt chúng ta khiến cho di hài của tiên tổ biến mất?”
Sắc mặt của người lĩnh đội trung niên không hề tốt, hắn ta vung tay về phía trước một cái, tất cả đệ tử tuần tra còn lại đều tiến lên một bước, rút binh khí ra.
Tiên tổ là tín ngưỡng của bọn họ, cho dù người đến có mạnh hơn nữa, cho dù liều cả tính mạng, cũng không thể để cho người khác khinh nhờn.
Đúng vào lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm bầu không khí vô cùng căng thẳng, cao tầng của Tàng Kiếm sơn trang đã hóa thành vô số lưu quang, cấp tốc chạy về phía bên này.
Trong lúc nhất thời, trên dưới sơn trang kiếm quang ngang dọc, tiếng vang vọng kịch liệt chấn động.
Chưa đến trong chốc lát.
Cao thủ toàn tông đã đi đến nơi tuyệt bích này, bọn họ trùng điệp bao vây Dịch Phong lại.
Mà thủ lĩnh đội tuần tra nhìn thấy cao tầng sơn trang đến lập tức vội vàng đi lên bẩm báo, “Khởi bẩm trang chủ, các vị trưởng lão, di hài của tiên tổ biến mất không thấy đâu nữa.”
“Cái gì?”
Mọi người nghe thấy vậy, lập tức vô cùng hoảng sợ.
Mọi người phóng tầm mắt nhìn đến, quả nhiên vách đá trống rỗng, di hài đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng lão giả tóc bạc người mặc áo khoác lưu kim đứng ở phía trước cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ, lão giả đè xuống sự kinh hãi trong lòng, giơ tay lên một cái, ra hiệu cho đệ tử trong môn phái đừng hấp tấp hành động thiếu suy nghĩ.
Lão giả đi lên phía trước một bước, đi đến trước mặt cách Dịch Phong mười trượng.
“Không biết các hạ là ai, đến thăm sơn trang ta là có việc gì? Di hài của tiên tổ ta biến mất có liên quan đến các hạ không? Xin mời các hạ thật lòng giải thích.”
Ngữ khí của tông chủ tóc bạc không mặn không nhạt, nhưng trong giọng nói lại mang theo nộ ý.
Đây chính là cấm địa sau núi của sơn trang bọn họ, sau có thể để cho người khác làm nhiễm bẩn.
Huống chi, dường như người này còn lấy đi di hài của tiên tổ, đây chính là đại bất kính đối với tiên tổ.
Ông ta là hậu nhân, bất luận thế nào cũng không thể nhìn thấy sau khi tiên tổ chết, cò phải chuyện chuyện gì vô cùng nhục nhã.
Dịch Phong không nói một lời, hắn không quan tâm đến người đến, chỉ tự mình nhìn về phía tinh không sáng chói ở phương xa.
Tông chủ tóc bạc thấy người đến hờ hững, ông ta càng phẫn nộ, liên tục lên tiếng chất vấn.
“Các hạ đúng là quá cuồng vọng, Ngu Thác ta thân là tông chủ, về lý nên chăm sóc di hài của tiên tổ thật tốt, nếu như ngươi vẫn không nói một lời, lão phu sẽ liều cả tính mạng cũng sẽ lấy lại công đạo cho tiên tổ!”
Nhưng Ngu Thác vẫn không hề hành động thiếu suy nghĩ, ông ta căn bản không nhìn thấu tu vi của Dịch Phong, biết thực lực của Dịch Phong sâu không lường được.