Lôi đình không ngừng lấp lóe, nổ vang, nhưng chưa từng có mưa rơi xuống.
Thuận theo mặt đất khô cạn để nhìn, có lẽ nơi này vô cùng hạn hán.
Lão giả bên cạnh Dịch Phong, ngồi xếp bằng trên mặt đất khô cạn, dường như loại hạn hán này cũng ảnh hướng đến ông ấy.
Tóc tai ông ấy bù xù, da bọc lấy xương, rất giống một cây rơm rạ khuyết thiếu mưa móc sắp khô héo.
Cũng giống như nến tàn trong gió, lập lòe theo gió ở nơi này, kéo dài hơi tàn.
Lão giả nhìn thấy Dịch Phong không nghe lời chào hỏi của mình, trực tiếp xông vào, làm ông cảm thấy tức giận, muốn lên tiếng quát lớn.
Nhưng Dịch Phong lại giành trước một bước nói: “Đạo hữu, đến cũng đến rồi, có nói thêm nữa thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nói xong, Dịch Phong lấy rượu ngon món ngon ra, bày ở giữa hắn và lão giả.
“Chẳng qua là quá nghiện rượu, thiếu một người có thể uống rượu với nhau, vừa đúng lúc đụng phải đạo hữu, lẽ nào đạo hữu không muốn uống với ta mấy ly?”
Cánh mũi lão giả đánh động, một cỗ hương vị rượu thịt bị hút vào bên trong phổi của hắn.
Đây là mùi rất lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được, hắn chỉ cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu nhúc nhích, nước bọt bắt đầu bài tiết.
Lão giả nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cả mặt lão giả lộ vẻ thèm thuồng, nhưng đang cố gắng áp chế biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Lão giả đã không nhớ rõ bản thân mình đã ở đây bao lâu.
Từ sau khi lão giả đóng ở đây, thì chưa từng ăn một chút cơm nào, càng chưa từng thưởng thức qua rượu ngon nữa.
Không có gì nghi ngờ rượu ngon, thịt ngon này khiến cho lão giả thèm nhỏ dãi.
Bởi vì có cái gọi là thực sắc tính dã, đây là thiên tính và bản năng của Nhân tộc.
Tuy lão giả có thể không cần ăn cơm, nhưng loại món ngon đưa đến cửa trân tu này, ông không kịp chờ đợi đã muốn ăn như gió cuốn một hồi.
Dù sao, loại rượu thịt đưa đến cửa này, có thể mấy ngàn năm, mấy vạn năm cũng sẽ không có lần nữa.
Lão giả liếc nhìn Dịch Phong, cảm thấy tướng mạo của vị thanh niên này không tệ, người vật vô hại.
Nên mới lên tiếng nói: “Ngươi nói cũng đúng, đến cũng đến rồi, vậy thì lão phu sẽ cùng với ngươi uống hai ly. Nhưng mà tiểu tử nhà ngươi cũng đừng chạy loạn, tinh cầu này có đồ vật đại hung!”
Dứt lời, lão giả trực tiếp cầm vò rượu lên nuốt chửng uống cạn.
“Hắc! Sảng khoái!”
Tiếp đó lão giả tiện tay bẻ một cái đùi dê, ông bất ngờ cắn mấy cái, miệng đầy dầu bắt đầu nhai nuốt.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt.”
Lão giả luyến tiếc nuốt loại mỹ vị nguyên lành này vào, ông muốn tinh tế nhai nát, nhấm nháp nước thịt ngon lành trong đó.
“Nào tiểu hữu, tương phùng chính là duyên phận, lão phu cũng coi như chủ nhà, mượn rượu của ngươi mời ngươi một ly!”
Dịch Phong cười cười, cầm một cái vò rượu lên đụng đụng cùng với lão giả.
Tiếp đó hắn cũng rất sảng khoái uống.
“Rượu ngon, rượu ngon! Lão phu đã rất lâu rồi không được uống qua loại rượu ngon này, quả nhiên là sảng khoái mà, ha ha ha!”
Lão giả càng ăn càng sung sướng, càng uống càng thoải mái.
Bầu không khí ngăn cách giữa hai người cũng không còn tăng vọt, mà dần dần tan rã.
Dịch Phong ở bên cạnh vừa uống rượu cùng lão giả, vừa nhìn xung qunh hoàn cảnh nghèo nèo ẩm ướt, thong thả hỏi: “Ngược lại ta rất tò mò, vì sao ngươi lại một mình đợi ở đây?”
“Ừng ực, ừng ực, a…”
Lão giả uống rượu vào miệng rồi nuốt thịt.
Tiếp đó lão giả dùng chính ống tay áo lam lũ của bản thân, lau đi mỡ đọng ở khóe miệng.
Lão giả tùy tiện nói: “Tiểu hữu, chuyện không nên hỏi ngươi vẫn là đừng hỏi nữa, đây không phải là bí mật mà ngươi có thể thám thính, lão phu không nói, cũng là vì tốt cho ngươi.”
Dịch Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ cười nhạt một tiếng.
Tiếp đó hắn hỏi: “Đánh cờ không?”
Ánh mắt lão giả sáng lên, sảng khoái nói: “Được, mau tới làm hai ván!”
Dịch Phong đẩy rượu thịt sang một bên, ung dung lấy ra bàn cờ để xuống dưới đất.
Lão giả không kịp chờ đợi nói: “Ta lấy quân đen, ta đi trước!”
“Ba.”
Lão giả nhanh chóng đánh ra nước cờ đầu tiên, thúc giục nói: “Tiểu hữu, mau chóng hạ cờ! Tuy lão phu rất nhiều năm chưa từng đánh cờ với người khác, nhưng mỗi ngày ta cũng sẽ ở trong lòng của mình đánh một ván. Hôm nay sẽ bộc lộ tài năng cho ngươi thấy!”
Rõ ràng, lão giả vo cùng tự tin đối với tài đánh cờ của mình.
Đánh cờ với chính bản thân mình ở trong đầu, đã thành phương thức giải trí duy nhất để lão giả tiêu hao thời gian.
Dịch Phong không nhanh không hậm đặt quân cờ màu trắng xuống.
Hai người càng đánh càng nhanh, hạ cờ như bay.
Trên bàn cờ quân đen quân trắng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Đúng lúc lão giả cảm thấy thắng lợi đã nắm chắc trong tay, nụ cười đang từng bước từng bước mở rộng.
Dịch Phong lại tài tình hạ cờ xoay chuyển xu thế đang dần thua cuộc.
Loại đánh cờ tinh diệu này, khiến cho lão giả cảm thất rất kinh ngạc.