Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2409 - Uống là hương vị 3




Mỗi ngày khi trời chưa sáng hắn sẽ dậy thật sớm ngồi ở bên cạnh bàn đá trong tiểu viện, hướng dẫn Thương Thắng luyện kiếm.

Sau đó hắn sẽ đi chợ mua đồ ăn, làm cho Thương Thắng một chút đồ ăn hắn thích ăn.

Khác biệt chính là, cơm trưa và cơm tối đều sẽ nhiều thêm một đôi bát đũa.

Tư Đồ Thanh Y chưa xuất gia, mỗi ngày đều sẽ đến cửa ăn chực.

Tư Đồ Thanh Y đối với trù nghệ của Dịch Phong đại ca, có thể nói là khen không dứt miệng.

Gia thế của Tư Đồ gia nàng có đầu bếp chuyên dụng.

Nhưng vẻ ngoài của món ăn không bằng đồ ăn của Dịch Phong đại ca thì thôi đi, về mặt khẩu vị, kiểu dáng còn thua kém rất lớn.

Điều này khiến cho Tư Đồ Thanh Y hơi có chút oán trách đối với đầu bếp của nhà mình, cũng bộc phát cảm thấy trù nghệ của Dịch Phong đại ca kinh người.

Bởi vì có cái gọi là có qua có lại.

Sau khi biết Dịch Phong đại ca thích uống rượu, Tư Đồ Thanh Y càng là cầm theo rất nhiều rượu ngon của phủ Tư Đồ.

Trong đó không thiếu Nữ Nhi Hồng mà phụ thân nàng chôn dưới lòng đất gần hai mươi năm.

Điều này khiến cho Tư Đồ Thái Lễ cảm thấy một trận thịt đau.

Nhưng khi ông ta biết được là Dịch Phong muốn uống, hắn cũng không nói thêm cái gì.

Tư Đồ Thái Lễ chỉ cảm thấy câu nói kia rất có đạo lý, gả con gái ra ngoài chính là bát nước hất đi.

Đây là còn chưa xuất giá, đã suốt ngày không ngừng tặng đồ vào trong nhà Thương Thắng.

Đây là một loại hạnh phúc bất đắc dĩ.

Dịch Phong cũng không khách khí, nữ nhi hồng hai mươi năm này vào miệng dịu nhẹ, mùi rượu thuần hậu, dư vị kéo dài, là rượu ngon không thể có nhiều, có lẽ không sánh được với rất nhiều rượu hắn đã uống, nhưng nặng ở có mùi!

“Rượu ngon!”

“Dịch Phong đại ca thích là được rồi, uống xong ta lại chuyển cho huynh một chút.”

“Được.”

Sau khi cơm nước no nê, Dịch Phong nhìn về phía Thương Thắng.

“Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, mấy ngày nữa sẽ trở lại. Thương Thắng, ngươi luyện kiếm cho thật tốt, đừng bởi vì không có ta giám sát mà lười biếng.”

“Yêm tâm đi Dịch Phong đại ca, nhưng hôn sự của chúng ta còn có mười ngày, huynh đây là muốn đi nơi nào, đến lúc đó kịp về không?” Thương Thắng lo nghĩ hỏi.

Dịch Phong cười cười ôn hòa nói: “Yên tâm đi, ta trở về kịp.”

Nói xong, Dịch Phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại, nói: “Đúng rồi, thiếp mời đại hôn của hai người cho ta mấy bản.”

Tư Đồ Thanh Y lập tức cầm đến mấy tấm thiếp mời đã viết xong, cung kính đưa cho Dịch Phong.

Sau khi tạm biệt đơn giản, Dịch Phong cầm theo rượu ngon mang đến, dạo bước đi ra khỏi tiểu viện, biến mất ở trên đường phố Hoa Thành…

Bầu trời đầy sao chiếu sáng rực rỡ, bọn chúng hợp thành tinh hà xa xôi.

Ở nơi cuối cùng của tinh hà xa côi, có một ngôi sao ảm đạm.

Nó ở trong tinh hà xa xôi, giống như một hạt bụi, rất không đáng chú ý.

Dịch Phong đứng ở trong hư không, đứng ở trên viên tinh cầu này, cảm nhận sự cằn cỗi của nó, cảm nhận dáng vẻ già nua của nó.

Tiếp đó, Dịch Phong chậm rãi dậm chân, đến gần viên tinh cầu này hơn.

Đúng lúc Dịch Phong đang muốn đi vào viên tinh cầu này.

Một cố sức mạnh cường đại phả về phía mặt Dịch Phong.

Nó đang kháng cự người ngoài, chuẩn bị trục xuất tất cả người có ý định đi vào viên tinh cầu này.

Một âm thanh già nua thuận theo cỗ sức mạnh này truyền đến.

“Đám người không liên quan, đừng vội tự tiện xông vào nơi này, cút đi!”

Thanh âm già nua này rất không khách khí, nhưng Dịch Phong không bởi vì đối phương vô lúc mà tức giận.

Hắn yên lặng đứng ở bên ngoài tinh cầu, cao giọng nói: “Ta chu du tinh không đi qua nơi này, thấy đạo hữu lẻ loi một mình thật là cô độc, nên đến bái phỏng kết giao, nếu như có điều gì quấy nhiễu, xin đừng trách!”

Sau một hồi lâu, âm thanh già nua kia lại vang lên lần nữa.

Lần này ngược lại không giống vẻ không khách khí giống như lúc trước, nhưng ngữ khí vẫn là rất nặng.

“Vùng đất này nguy hiểm, ngươi vẫn là mau chóng rời đi đi, để tránh rước họa vào thân.”

Dịch Phong cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, hình như cũng không chuẩn bị nghe lời khuyên nhủ này, mà là trực tiếp xông vào trong đó.

Hắn giống như một đạo lưu quang, nhanh chóng đáp vào bên trên vùng đất cằn cỗi, đi đến bên cạnh lão giả vừa mới lên tiếng nói chuyện.

Chỉ thấy nơi ánh mắt hắn chiếu đến, đầy vết thương, khắp nơi đều là đá nhỏ và hố sâu.

Nơi này trên mặt đất tràn đầy cát đá, bụi đất màu đen, không có một tia màu xanh biếc này, cũng không có chút sức sống nào đáng nói.

Trên mặt đất ở phía xa, dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy còn có mấy đạo gió lốc cao đến mấy trăm trượng.

Bọn chúng cuốn sạch nơi hoang vu, ở trên tinh cầu tùy tính tàn phá bốn phía.

Mảnh đất trời này cũng miễn cưỡng có thể nhìn thấy sao trời, nhưng bụi đất thấu trời, khiến cho bầu trời nhìn có vẻ giống như bị mây đen bao phủ.