Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2411 - Vùng đất nghèo khó 2




Lão giả chỉ cảm thấy Dịch Phong là trong lúc nhất thời diệu thủ ngẫu nhiên, nhưng nụ cười của ông đã chậm rãi thu lại.

“Ván này không tính, là ta sơ sót, vốn dĩ ta đã sắp thắng rồi! Vận khí của ngươi không tệ…

Dịch Phong lấy lòng, mỉm cười nói: “May mắn, may mắn!”

Hắn lặp lại câu này rất nhiều lần.

Mỗi một lần, lão giả đều cho rằng bản thân mình phải thắng.

Nhưng vào thời điểm cuối cùng, có thể nào Dịch Phong vẫn có thể dựa vào một hai bước diệu kỳ ngăn cơn sóng dữ, chuyển bại thành thắng.

Điều này khiến lão giả thua đến tâm phục khẩu phục, đồng thời lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Lão giả cảm khái nói: “Quả nhiên là sóng sau đè sóng trước, làn sóng này mạnh hơn làn sóng trước!”

Lão giả dùng mắt ố vàng của ông quan sát Dịch Phong, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này vô cùng ưu tú, nhưng cũng vô cùng nội liễm.

Bỗng nhiên, một cỗ cảm giác khó hiểu, từ sâu trong đáy lòng của ông lão bất ngờ sinh ra.

Đột nhiên ông nhớ đến, rất nhiều rất nhiều năm trước, có một người lão giả hết sức kính trọng, cũng là như thế.

Người trẻ tuổi trước mắt này cho ông một loại cảm giác như đã từng quen biết, nhưng trí nhớ của hắn lại hết sức mơ hồ.

Người kia vô cùng quan trọng, nhưng lão giả lại không nhớ rõ được khuôn mặt của người kia.

Lão giả che lấy đầu, vắt hết óc nhớ lại, ông cảm giác trong đầu của mình truyền đến từng trận đau nhức.

Sau khi suy nghĩ rất lâu không có kết quả, ánh mắt của ông sáng rực nhìn về phía Dịch Phong.

“Tiểu hữu, tướng mạo, khí chất, cách ăn nói của ngươi đều khiến ta cảm thấy hết sức quen thuộc, có lẽ ngươi không phải là đơn thuần đi ngang qua nơi đây, rốt cuộc ngươi là ai?”

Dịch Phong mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của lão giả.

“Ngươi đi theo ta, ta có chuẩn bị một phần lễ vật cho ngươi.”

Nói xong, Dịch Phong tự mình ở bên cạnh lão giả lao lên.

Lão giả vô cùng nghi hoặc, sau khi ông hơi suy nghĩ một chút, cũng đi theo.

“Lễ vật” mà Dịch Phong nói đến khơi gợi lòng hiếu kỳ của ông, muốn ông đi tìm hiểu hư thực.

Hai người đi đến trong tinh không, đứng sóng vai.

Bọn họ đứng ở phía xa nhìn tinh cẩu cằn cỗi kia, nó ở trong tinh hà lộ ra vẻ ảm đạm và nhỏ bé.

Khóe miệng Dịch Phong mỉm cười, tay vung lên.

Tinh cầu cảm đạm cằn cỗi kia, lập tức thay đổi một bộ dáng khác.

Chỉ thấy trên tinh cầu kia cát bụi màu đen đều bị quét sạch không còn một dấu vết nào, dường như là biến thành một tinh cầu trong suốt óng ánh như lưu ly.

Trong lòng tinh cầu giam cầm một con Ma Long màu đen to lớn.

Hình thể Ma Long kia to lớn, mở rộng ra thậm chí có thể cuốn tinh cầu này đến vài vòng.

Nhưng mà lúc này, Ma Long đã không có bất luận sức sống nào.

Lão giả thấy thế, lập tức vô cùng hoảng sợ.

Thân thể gầy như que củi kia của lão giả không cầm được run rẩy, bộ ngực da bọc xương kia phập phồng kịch liệt.

Lão giả mở lến miệng thở gấp nói: “Ma Long… Thế mà Ma Long kia lại chết rồi?!”

Ngữ khí của lão giả tràn ngập chấn kinh và kích động, bất luận lời nói gì cũng không không thể biểu đạt được tâm tình hiện tại của ông.

Lão giả đóng giữ ở tinh cầu này vô số năm, chính là vì để trấn áp Ma Long này.

Vì trấn áp Ma Long, ông đã rời khỏi người thân bằng hữu, giống như Ma Long vậy, bị lưu đày, bị giam cầm ở trên tinh cầu này.

Làm bạn với lão giả, chỉ có bão cát vĩnh hằng và cô độc vô tận.

Tình cảm của lão giả đã từng bước phai nhạt, trí nhớ của ông đều đã từng bước mơ hồ, tính mạng của ông cũng đang từng bước từng bước trôi đi.

Nhưng từ đầu đến cuối lão giả đều chưa từng hoài nghi tín ngưỡng của bản thân mình, bản thân lão giả chưa từng dao động quyết tâm đóng giữ ở nơi này.

Lúc này, Ma Long năm đó không cách nào sát chỉ có thể phong ấn thế mà lại đã chết.

Điều này đại biểu cho, lão giả tự do rồi.

Ông không còn bị Ma Long trói buộc, không còn cần lẻ loi hiu quạnh ở nơi đây.

Không biết thân bằng hảo hữu của lão giả còn có mấy người khỏe mạnh?

Vô số tình cảm cứ giống như cây khô gặp được mùa xuân, yên lặng nảy mầm ở trong lòng lão giả, từng bước nở rộ.

Ánh mắt của lão giả sáng rực nhìn về phía Dịch Phong, tinh thần cũng khỏe mạnh hơn mấy phần.

Lão giả sợ hãi than nói: “Xin hỏi rốt cuộc đạo hữu là ai, vì sao muốn ra tay giúp đỡ?”

Ngữ khí của lão giả trở nên vô cùng khách khí và cung kính, ông đã coi Dịch Phong giống như ân nhân của mình.

Dịch Phong bình tĩnh nhìn tinh cầu cằn cỗi kia, bây giờ đã trở thành tinh cầu trong suốt.

Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, chớp mắt thứ ở giữa tinh cầu kia tan thành mây khói, biến mất không còn tăm tích, thậm chí ngay cả âm thanh cũng không truyền ra.

Dịch Phong cảm khái nói: “Năm đó may mà còn có các ngươi. Chính là bởi vì các ngươi phấn đấu quên mình, không tiếc hi sinh bản thân chống lại ngoại tộc vô số năm tháng, mới có thể nghênh đón thắng lợi cuối cùng.”