Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2405 - Kết quả hoàn mỹ




Thương Thắng dùng hết toàn lực chống lại tấn công, trên người khó tránh khỏi bị đao khí cắt ra rất nhiều vết máu.

“Keng keng keng…”

Phác đao không ngừng chém về phía trường kiếm, để lại từng đạo vết nứt ở trên lưỡi kiếm.

Mỗi đao của Tư Đồ Phóng, đều ẩn chứa đao khí mạnh mẽ.

Loại đao khí này khiến cho Thương Thắng chịu rất nhiều đau khổ.

Ánh mắt Tư Đồ Phóng lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh giá.

Sợi tóc hắn ta bay loạn trong gió, cầm đao giống như một con thoi, nhanh chóng điên cuồng chém về phía Thương Thắng.

Trong lúc vội vàng tránh né.

Thương Thắng liếc nhìn Tư Đồ Thanh Y đang cầu xin phụ thân của mình.

Trong chớp nhoáng này.

Thương Thắng chỉ cảm thấy trong lòng không cam, phẫn hận, xấu hổ lại lần nữa dấy lên.

Không được!

Thương Thắng hắn tuyệt đối không thể bại.

Hắn muốn cưới cô nương mà mình yêu thích, hắn muốn chăm sóc cô nương mình yêu thích một đời một kiếp.

Giờ khắc này.

Trong đầu hắn quanh quẩn lời nói và dạy bảo của Thương Thắng.

“Thương Thắng, cuộc đời chỉ có một lần, đừng để cho bản thân mình để lại tiếc nuối.”

“Thương Thắng, tin tưởng bản thân mình, ngươi nhất định có thể làm được!”

“Thương Thắng, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác mới có thể làm được đến người kiếm hợp nhất!”

Từng cảnh tượng ở trong quá khứ hiện lên trong đầu Thương Thắng.

Bất tri bất giác hắn nhắm hai mắt lại, dựa vào cảm giác của mình, đối kháng với tấn công dày đặc như mưa.

“Đây là tình huống như thế nào vậy, vì sao Thương Thắng lại nhắm mắt lại?”

“Lẽ nào Thương Thắng từ bỏ rồi?”

“Không đúng, hắn là đang đón đỡ đòn tấn công!”

“Chuyện này cũng quá hoang đường rồi, thế mà Thương Thắng lại dựa vào nhận biết đã né tránh tấn công của Phóng thiếu gia?!”

Mọi người nhao nhao lâm vào kinh ngạc.

Chỉ có Dịch Phong giương khóe miệng lên.

Đúng lúc này.

Đột nhiên trên người Thương Thắng bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người.

Cỗ khí thế này phong mang tất lộ, giống như tràn đầy kiếm khí, sắc bén không thể chốn đỡ.

Đột nhiên trong lòng Tư Đồ Phóng trầm xuống.

Nhìn thấy trạng thái quỷ dị của Thương Thắng, hắn ta quả quyết tiếp tục tăng cường tấn công.

Lại là từng tiếng leng keng, hiện trường tia lửa tung tóe, đao kiếm ngang dọc, ánh sáng lạnh thấu xương.

Một khắc sau.

Trong cơ thể Thương Thắng phát ra một trận tiếng trầm đục.

“Oành!”

Khí tức của hắn theo đó kéo lên một đoạn dài.

“Cái gì!?”

Tư Đồ gia chủ và mọi người của Tư Đồ gia, nhao nhao không kìm được đứng lên.

Bọn họ vô cùng khiếp sợ không thôi, tất cả đều đang trợn mắt há mồm.

“Đây… Thương Thắng này vậy mà lại đột phá trong chiến đấu!?”

“Không sai, cảnh giới của hắn đã ngang bằng với Phóng thiếu gia, đều là cảnh giới Võ Sư tầng bảy!’

“Thiên tài mà… Thương Thắng là một thiên tài! Không chỉ có thể lấy yếu chống mạnh đỡ được mấy trăm chiêu, còn có thể dựa vào nhận biết chiến đấu, mà lại vẫn có thể lâm trận đột phá ở trong tuyệt cảnh!”

Biểu hiện của Thương Thắng không ngừng líu lưỡi.

Mà Tư Đồ Thái Lễ thì nhìn chằm chằm Thương Thắng ở trên lôi đài, lộ ra một bộ dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ông ta có thể nhìn ra Thương Thắng không chỉ là lâm trận đột phá.

Trên lôi đài chiến đấu vẫn kéo dài như trước.

Thương Thắng từ từ nhắm hai mắt lại đã từ lúc trước bị động nghênh địch, biến thành địa vị ngang nhau cùng với Tư Đồ Phóng.

Hai người đánh đến có đi có về, kiếm pháp huyền diệu kia khiến cho Tư Đồ Phong trong lúc không kịp chuẩn bị nên bất ngờ, trên người nhiều thêm mấy đạo vết thương của kiếm.

Tư Đồ Phóng nghiến răng nhiến lợi, hắn ta mở trừng hai mắt vằn từng tia máu, cố nén đau đớn bất ngờ chém về phía Thương Thắng.

Mọi người vừa mới thở phào, lập tức lại lần nữa lâm vào bên trong chấn kinh.

“Không đúng… Thương Thắng không chỉ đột phá, hắn còn giống như là đang tự mình lĩnh ngộ kiếm chiêu!”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Một khắc sau.

Tiếng nghị luận, một chút bối rối giống như sóng biển đánh về phía lôi đài.

Tư Đồ Phóng chỉ cảm thấy bản thân càng ngày càng khó nhọc, nhưng lại không các nào dùng đao khí thương tổn được đến Thương Thắng một chút nào.

Sự khinh miệt lúc trước của hắn đối với Thương Thắng đã không còn sót lại chút nào.

Thay vào đó là sợ hãi.

Bây giờ trạng thái của Thương Thắng, khiến cho hắn ta cảm nhận được áp lực lớn lao.

Tiếng nghị luận giống như sóng biển cũng không hề ảnh hưởng đến Thương Thắng.

Hắn đi vào một loại trạng thái vô cùng huyền diệu.

Trong đầu Thương Thắng, vô số kiếm chiêu bắt đầu tự mình nhảy múa.

Tuy hắn không mở con ngươi ra, nhưng tấn công của Tư Đồ Phóng lại chiếu vào trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.

Mà mỗi một lần tấn công đến, Thương Thắng đều có thể dùng đánh, đểm, nâng, đâm, chém, xoay, quét hóa giải.

Những kiếm chiếu cơ sở nhất này giống như hòa làm một thể cùng với hắn, làm bản thân Thương Thắng thật sự giống như là một bảo kiếm sắc bén nhất.

Trong lúc tâm niệm quay nhanh, Thương Thắng theo bản năng dần chìm vào cảnh đẹp.