Ở bên trong loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu này, Thương Thắng đánh cho Tư Đồ Phóng liên tục bại lui.
Xu thế suy sụp lúc trước hoàn toàn quét sạch, sau đó chính là vạn tia kiếm ý ngang dọc.
Dưới sự liên tiếp tấn công, cuối cùng Thương Thắng cũng hiểu rõ.
Hóa ra, đây chính là người kiếm hợp nhất.
Một khắc sau.
Đột nhiên Thương Thắng mở hai mắt ra.
Trong con mắt của hắn giống như có kiếm quang hừng hực, muốn tràn mi lao ra ngoài.
Chỉ thấy Thương Thắng bất ngờ vọt lên, trong tay cầm trường kiếm phi thân chém xuống.
Trang phục màu đen kia của hắn phát ra âm thanh mãnh liệt vang vọng.
Kiếm ý của hắn vạch phá bầu trời phát ra tiếng ong ong điếc tai.
“Đang!”
Một tiếng vang vọng giống như chuông đồng, làm chấn động tâm thần của mọi người, khiến sống lưng bọn họ phát lanhk.
Trường đao của Tư Đồ Phóng bị chém thành hai nửa.
“Đinh!”
Trường đao vỡ vụn rơi xuống bên trên tảng đá xanh.
Tư Đồ Phóng chỉ cảm thấy cổ mình truyền đến một trận lạnh buốt.
Trong chớp mắt một cỗ ý lạnh lan tràn đến tứ chi của hắn ta, khiến cho lông tơ của hắn ta dựng đứng, con ngươi kịch liệt co vào.
Đây là cảm giác của cái chết.
Lúc này.
Trường kiếm tràn đầy vết nứt kia của Thương Thắng, đang kề vào cổ của Tư Đồ Phóng.
Ánh mặt chiếu chiều phản chiếu trên trường kiếm, phản xạ ra hồng mang, khiến cho cả người Tư Đồ Phóng không kìm được run rẩy.
Lòng bàn tay của hắn ta lạnh buốt tê dại, máu tươi xuôi theo đoạn đao nhỏ xuống dưới đất.
Trong nháy mắt hiện trường lặng ngắt như tờ, lâm vào một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
“Ngươi thua rồi!”
Thương Thắng bình thản nói ra câu kia, đánh vỡ sự yên lặng chết chóc ở trong trường diễn võ.
Tiếng kinh ngạc huyên náo bao trùm đất trời đánh đến.
Trường đao của Tư Đồ Phóng ở trong tay trượt xuống dưới đất.
Giờ khắc này, ý chí chiến đấu của hắn bị lạnh giá kia quét sạch không còn một chút nào.
“Thương Thắng, ngươi thắng rồi.” Tư Đồ Phóng hữu khí vô lực nói.
Tiếp đó, Tư Đồ Phóng quay người hiu quạnh nhảy xuống lôi đài đi xa, bóng lưng vô cùng hiu quạnh.
Tư Đồ Thanh Y chảy ra dòng nước mắt nóng kích động.
Nàng không quan tâm phụ thân ở bên cạnh hắn, cũng không quan tâm ánh mắt của tộc nhân.
Nàng mạnh mẽ đứng dậy nhào về phía Thương Thắng, ôm chầm lấy Thương Thắng, rúc vào trong ngực hắn.
Nước mắt của Tư Đồ Thanh Y, giống như là đập chứa nước mở nắp, không ngừng rơi xuống.
Tâm tình của nàng quá mức phức tạp.
Cao hứng, xúc động, nghĩ mà sợ, ủy khuất, mỏi mệt, thoải mái…
Đủ loại tâm tình, toàn bộ tích tụ lại hóa thành dòng lệ nóng hổi mà óng ánh, róc rách rơi vào bên trên ngực Thương Thắng.
Thương Thắng buông lỏng trường kiếm, dùng hai tay ôm lấy Tư Đồ Thanh Y người mà mình thích vào trong lòng.
Cô nương này, chính là người mà hắn muốn chăm sóc một đời một kiếp, chính là người mà hắn muốn dùng sinh mạng để bảo vệ!
Hắn để mặc cho nước mắt của Tư Đồ Thanh Y chảy xuôi qua miệng vết thương của mình, loại đau nhói này khiến hắn ghi nhớ kỹ giờ khắc này, tình cảnh này vào trong lòng.
Tất cả mọi người đang đứng nhìn đôi bích nhân này.
Có người lên tiếng mạnh mẽ lên án, có người bắt đầu chúc phúc, có người cảm động sâu sắc, có người âm thầm im lặng.
Âm thầm im lặng, đương nhiên chính là Tư Đồ gia chủ, Tư Đồ Thái Lễ.
Mà Dịch Phong chỉ giương khóe miệng lên, tất cả những điều này không khác nhiều với dự đoán từ trước của hắn.
Nhớ năm đó những người đi theo Dịch Phong hắn, có người nào không phải cự phách một phương, có người nào không phải là cường giả chí cao trong tinh không?!
Huyết mạch bọn họ để lại, sao có thể là mầm mống phế vật?
Chỉ là mười vạn năm mà thôi.
Huyết mạch cường giả truyền thừa sao có thể bị mai một như vậy, sao có thể bởi vì thế mà cắt đứt?!
Kim Lân sao có thể là vật trong ao, gặp một lần mua gió biến hóa thành rồng!
Tiên tổ Thương Thắng từng là một con rồng khổng lồ.
Bây giờ, Thương Thắng cũng là cá vượt Long Môn!
Tiếp đó.
Dịch Phong bình tĩnh nhìn về phía Tư Đồ Lễ, lạnh nhạt nói: “Thương Thắng đã chứng minh được bản thân mình, chung quy ngươi cũng sẽ không còn có ý kiến gì khác đúng không?”
Tư Đồ Thái Lễ chậm rãi gật đầu một cái, tiếp sau đó thở dài một tiếng.
Sau đó ông ta đứng dậy đi thẳng lên trường diễn vỡ.
Tư Đồ Thái Lễ vừa đi vừa nói: “Sính lễ không cần nữa, mời đạo hữu thu về. Chỉ cần đạo hữu bảo đảm, tiểu tử kia sẽ không thay lòng đổi dạ đối với con gái ta là được rồi!”
Lời nói của Tư Đồ Thái Lễ không nặng không nhẹ, nhưng rơi vào trong đầu Thương Thắng và Tư Đồ Thanh Y, lại giống như kinh lôi nổ vang trời.
Cuối cùng bọn họ cũng dọn sạch hết trở ngại, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau!
Thương Thắng đỡ lấy khuôn mặt đẹp của Tư Đồ Thanh Y lên, hôn bẹp một cái lên đó.
Lập tức khuôn mặt trứng ngỗng của Tư Đồ Thanh Y đỏ bừng lên giống như một quả đào mật chín.