Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2404 - Tuyệt đối không thể thua 2




Nhưng mỗi khi Thương Thắng cho rằng mình có thể phản kích.

Nghênh đón hắn lại là đao phong càng nhanh càng mạnh hơn.

Tiếng sắt thép va chạm vang vọng không dứt, trước mắt trên lôi đài bắn ra tia lửa tung tóe.

Vốn dĩ Thương Thắng bị thương bị Tư Đồ Phóng đánh cho liên tục lùi lại.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng tránh né tấn công, căn bản là không cách nào tạo thành phản kích hữu hiệu.

Tư Đồ Phóng vừa đánh vừa mỉm cười nói: “Ở tuổi này của ngươi, có thể tiếp được nhiều đao của ta như vậy, cũng xem là không tệ. Nhưng chỉ là không tệ mà thôi, muốn thắng ta, muốn cưới đường muội của ta, nằm mơ giấc mộng mùa xuân của ngươi đi!”

Hành động lần này của Tư Đồ Phóng không có gì nghi ngờ chính là muốn đánh tan tâm lý của đối thủ trước.

Nhưng tâm muốn cưới Tư Đồ Thanh Y của Thương Thắng, vô cùng kiên định.

Cho dù phải cược lên tính mạng của mình vào đó, Thương Thắng cũng tuyệt đối không lùi bước.

Nhưng tình hình trước mắt, vẫn là khiến cho Thương Thắng cảm thấy vô cùng không ổn.

Đầu óc Thương Thắng nhanh chóng vận chuyển, vừa ngăn cản tấn công, lại vừa suy nghĩ bản thân mình nên làm gì để ứng đối, nên làm gì để lấy yếu thắng mạnh.

Tư Đồ Thái Lễ nhìn thấy sự chênh lệch của đối phương, không kìm nổi lắc đầu.

Tâm của Tư Đồ Thanh Y giống như bị người khác nắm chặt, hàng lông mày nhíu chặt.

Tất cả mọi người ở dưới lôi đài đều không coi trọng Thương Thắng.

“Thương Thắng căn bản không thể nào vượt cấp chiến đấu, căn bản cũng không phải đối thủ của thiếu gia! Huống chi trên người hắn còn có vết thương.”

“Thương Thắng, ngươi mau chóng suy nghĩ nhận thua đi, cậy mạnh cũng chỉ sẽ mất cái mạng nhỏ!”

“Ai, đây không phải là biết rõ không thể mà vẫn làm sao, quả nhiên người trẻ tuổi bây giờ quá xốc nổi.”

Những người có mặt ở đây không có bất kỳ ai coi trọng Thương Thắng, cho dù là Tư Đồ Thanh Y cũng như vậy, ngoại trừ Dịch Phong.

Chỉ thấy Dịch Phong vẫn khí định thần nhàn cầm lấy tách trà, tiếp đó lại yên tĩnh nhìn cuộc đấu trên lôi đài, ở đó đang hừng hực khí thế một công một thủ.

“Binh binh binh…”

Thương Thắng vẫn luôn đang tránh né và phòng ngự.

Chỉ cần có cơ hội hắn cũng sẽ phát động phản kích.

Có điều phản kích của hắn đều quá mức vội vàng và vô lực, căn bản không có cách nào tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với Tư Đồ Phóng.

Mọi người đều cho rằng rất nhanh Thương Thắng sẽ thua.

Nhưng điều bọn họ không ngờ được chính là, Thương Thắng vẫn luôn đi vòng quanh ở ranh giới thua trận, nhưng vẫn luôn cắn răng kiên trì.

Trận chiến công phòng của hai người từng bước lâm vào giai đoạn gay cấn, đi đến một điểm giới hạn.

Tư Đồ Phóng không ngừng tấn công, nhưng lại không cách nào thật sự là thương tổn đến Thương Thắng thân pháp, kiếm pháp đều là thượng thừa.

Mà Thương Thắng không ngừng chống lại, tránh né, thế mà cũng đang tiêu hao đi khí lực của Tư Đồ Phóng.

“Hình như Phóng thiếu gia không chém được đến Thương Thắng.”

“Đúng vậy, lẽ nào Thương Thắng thật sự có thể lấy yếu thắng mạnh?”

“Nếu như Phóng thiếu gia cứ bị tiêu hao như thế, bị người tu vi so với thiếu gia còn thấp hơn, quả nhiên là mất hết thể diện!”

Mọi người ở dưới lôi đài nghị luận ầm ĩ.

Đứng ở trước mặt nhiều tộc nhân như vậy.

Tư Đồ Phóng tu vi vốn đã tương đối cao nghe được nghị luận như vậy, mắt thấy bản thân mình rất lâu cũng không xử lý được Thương Thắng, hắn ta càng đánh càng nén giận.

Thương Thắng này giống như một con khỉ, không ngừng tránh né tấn công.

Dưới cái nhìn của Tư Đồ Phóng, đây căn bản không phải là một trận đọ sức giữa nam nhân.

Thương Thắng này căn bản chính là một tên hèn nhát.

“Thương Thắng, vốn dĩ cho rằng ngươi sẽ quyết đấu với ta giống như một người nam nhân, ai ngờ được sẽ chỉ như là chó nhà có tang chạy tán loạn bốn phía. Nếu đã như vậy, thế thì cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”

Tư Đồ Phóng nói xong, lập tức thúc động đao quyết.

Đao ý cường hãn bao trùm lên bên trên phác đao, Tư Đồ Phóng là thật sự có sát tâm chân chính.

Ngay từ đầu.

Tư Đồ Phóng cảm thấy tu vi của bản thân mình tương đối cao, vì thế chưa từng thật sự hạ sát thủ.

Nhưng Thương Thắng lại giống như là đang đùa khỉ vậy, chạy trốn bốn phía trên lôi đài, khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi trước mặt tộc nhân.

Vậy thì cũng đừng trách hắn ta không nể mặt mũi.

Thương Thắng nghe vậy, trong lòng kịch liệt run lên.

Lúc trước tấn công của Tư Đồ Phóng đã khiến cho hắn gần như không thể chỗng đỡ được.

Trước mắt.

Tư Đồ Phóng thật sự muốn ra tay độc ác, e rằng tình huống kia sẽ có bước chuyển bất ngờ.

Thương Thắng vừa nghĩ đến đây.

Tấn công như cuồng phong gió bão của Tư Đồ Phóng, đã lập tức nghiêng trời lệch đất đánh đến.

Tư Đồ Thanh Y thấy thế, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm.

Nàng gấp đến mức trực tiếp khóc lên.

Nàng khẩn cầu phụ thân của mình, để cho phụ thân bỏ qua cho Thương Thắng.