Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2403 - Tuyệt đối không thể thua




Mọi người đi thẳng đến tường diễn võ của Tư Đồ gia.

Tư Đồ Thái Lễ biết Dịch Phong là sự tồn tại không thể chọc vào, vì thế ông ta cũng không dám quá gây khó xử Thương Thắng.

Ông ta lựa chọn người xếp hạng thứ mười trong thế hệ trẻ tuổi trong tộc, để hắn ta quyết thắng bại một trận với Thương Thắng.

Tư Đồ phủ cũng không lớn, rất nhanh tin tức Thương Thắng sắp lên lôi đài truyền ra ngoài.

Trong phủ ngoại trừ hạ nhân ra, phần lớn mọi người đều đến trường diễn võ vây xem.

Nhất thời, trong trường diễn võ tiếng nói nghị luận huyên náo.

Lôi đài hình tròn, đường kính rộng khoảng chừng trăm trượng.

Lôi đài được làm từ tảng đá xanh dày cứng rắn trải thành, dưới ánh mặt trời chiều, nổi bật màu đỏ sậm như máu và màu xanh đậm.

Trên lôi đài.

Thương Thắng cả người mặc trang phục màu đen, đứng ở giữa sân.

Khuôn mặt hắn tuấn lãng, ngũ quan như khắc ngọc, làn da đồng cỏ kia làm nổi bật khí dương cương của hắn.

Mà đối lập với Thương Thắng, là một vị thanh niên khuôn mặt trắng nõn hoàn toàn đối lập, vóc dáng cường tráng cân xứng.

Mặt người thanh niên như ngọc, thoạt nhìn là một thiếu niên anh kiệt phong độ nhẹ nhàng.

Đây là đường ca của Tư Đồ Thanh Y, Tư Đồ Phóng.

Tư Đồ Phóng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Thắng.

Trước đây hắn ta từng gặp Thương Thắng, biết hắn là một đứa cô nhi, dựa vào việc áp tiêu cho Tư Đồ gia để duy trì cuộc sống.

Loại người này muốn cưới đại tiểu thư Tư Đồ gia bọn họ, quả thực đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

“Ngươi chẳng qua chỉa là cảnh giưới Võ Sư tầng sáu, nhất định muốn quyết phân thắng bại với ta sao? Ta là cảnh giới Võ Sư tầng bảy!”

Thương Thắng kiên định gật đầu nói: “Ta chắc chắn.”

“A!”

Tư Đồ Phóng cười lạnh, mỉm cười nói: “Vậy nếu như ngươi thua, cũng đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu.”

“Nếu như Thương Thắng ta thua, không một câu oán hận.”

Dưới lôi đài mọi người nghị luận ầm ĩ.

“Hôm nay Thương Thắng này mới bị đánh một trận, bây giờ lại còn muốn vượt cấp chiến đấu quyết đấu với thiếu gia, đúng thật là không biết sống chết mà!”

“Tiểu tử này vì để có thể cưới được tiểu thư, đúng là bất chấp tất cả, ngược lại rất có cốt khí.”

“Có cốt khí thì có tác dụng gì, không có thực lực không phải chỉ có thể bị đuổi ra khỏi cửa thôi sao.”

“Ai, tại sao tiểu tử này lại thích trèo cao chứ? Nếu như lần này hắn thua, e rằng sau này Tư Đồ gia cũng sẽ không để cho hắn một vị trí áp tiêu nữa…”

“Nghé con mới đẻ không sợ cọp chứ sao.”

Tư Đồ Thái Lễ mồi Dịch Phong ngồi ở trên khán đài.

Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Phong, thấp giọng nói: “Đạo hữu, Thương Thắng có thương tích trong nười, hi vọng thắng được ít ỏi. Nếu như ngươi không muốn hắn lại bị thương thêm, bây giờ có thể dẫn hắn rời khỏi phủ Tư Đồ ta.”

Dịch Phong cầm lấy tách trà, nhấp nhẹ một ngụm.

Hắn bình tĩnh tự nhiên nói: “Ý tốt của các hạ ta xin nhận, tỷ thí lôi đài bị thương cũng rất bình thường. Có điều, Thương Thắng nhất định có thể thắng.”

“Ngươi cũng yên tâm, nếu như thua, ta sẽ lập tức dẫn hắn rời đi,”

Tư Đồ Thái Lễ nhắm hai mắt lại.

Ông ta nói với Dịch Phong như vậy, cũng không phải bởi vì ông ta lo lắng Thương Thắng bị thương lần nữa, mà là lo lắng Thương Thắng thua, Dịch Phong sẽ tiếp tục gây phiền phức.

Nhưng Dịch Phong đã nói như vậy, thế thì ông ta cũng không có cái gì đáng lo.

Tư Đồ Thanh Y ngồi ở bên cạnh phụ thân, nàng chăm chú nắm chặt váy mỏng màu vàng của mình.

Đầu mày ngài kia giống như bị mây đen bao phủ, lông mày của nàng nhíu chặt lại, đến hít thở cũng có vẻ hơi nặng nề.

Thương Thắng nhìn về phía Tư Đồ Thanh Y, yêu thương và kiên định trong mắt không hề che giấu chút nào.

Tư Đồ Thanh Y dùng khẩu hình nói một câu cẩn thận, Thương Thắng khẽ gật đầu, tiếp sau đó nhìn về phía Dịch Phong.

Dịch Phong khích lệ nói: “Thương Thắng, tin tưởng bản thân, ngươi nhất định có thể làm được!”

Thương Thắng trịnh trọng gật đầu, lập tức rút trường kiếm ở trong tay ra.

Trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn bản thân, nhưng mà hắn cũng nhất định phải chứng minh được bản thân mình.

“Tỷ thí bắt đầu!”

Thuận theo Tư Đồ Thái Lễ ra lệnh một tiếng, Tư Đồ Phóng cầm phác đao trong tay trực tiếp tấn công về phía Thương Thắng.

Tư Đồ Phóng nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.

Đối với Tư Đồ Phóng mà nói, cuộc tỷ thí này liên quan đến thể diện của Tư Đồ gia, liên quan đến hôn sự của đường muội.

Cho dù Thương Thắng không bằng hắn ta, hắn ta cũng phải toàn lực ứng phó.

Trong nháy mắt, Tư Đồ Phóng đã di chuyển đến trước mặt Thương Thắng.

“Binh binh binh…”

Cả người hắn tản ra khí tức, bất ngờ luân động phá đao, chém về phía Thương Thắng.

Thương Thắng nhanh chóng cầm ngang kiếm, phản ngược lại giảm bớt lực, hắn dùng thân phải linh hoạt, kiếm ý ưu tú để chống lại một chiêu này.