Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2396 - Chỉ là tiểu mao tặc không đáng nhắc đến 2




Nhưng những điều này đã không quan trọng.

Dịch Phong đại ca nói đúng, bản thân mình chỉ cần cố gắng, tất cả sẽ có hi vọng.

Tâm tình Dịch Phong sáng suốt hơn rất nhiều.

Rất nhanh hắn đã đan cành đàn hương trong tay thành vòng, đàn hương u nhiên, khiến tâm tình của hắn càng thoải mái hơn.

“Tam tiểu thư, ta bện cho người một cái vòng đội đầu, người nhìn một chút xem có thích không.”

Thương Thắng thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra chút không tự tin.

Tư Đồ Thanh Y vén rèn lên, cả mặt mừng rỡ nhận lấy vòng đội đầu bằng đàn hương, nói một tiếng yếu ớt như muỗi kêu, “Cảm ơn.”

Nghe thấy tiếng cảm ơn của Tư Đồ Thanh Y, trái tim nhỏ của Thương Thắng nhảy bịch bịch.

Sau đó, hắn thuận tay nhận lấy dây cương trên tay Dịch Phong.

“Dịch Phong đại ca, cảm ơn, để ta đánh xe ngựa, huynh nghỉ ngơi cho tốt một lát.”

Dịch Phong mỉm cười gật đầu.

Trong xe ngựa.

Tư Đồ Thanh Y cầm lấy vòng đội đầu bằng đà hương cẩn thận ngắm nghía, vuốt ve.

Hương vị và cảm xúc cành cây truyền đến khiến nàng cảm thấy dễ chịu, nụ cười trên mặt càng là không thể che giấu, phảng phất giống như ánh nắng rực rỡ mới lên, xinh đẹp động lòng người.

Nàng đưa vòng đàn hương đội lên trên đầu của mình, độ rộng lớn nhỏ vừa thích hợp.

Nàng không kìm được cảm thấy Thương Thắng vô cùng tri kỉ.

Thương Thắng không chỉ nhớ đến nàng thích đàn hương, còn đan vòng đội đầu bằng đàn hương độ rộng lớn nhỏ vừa thích hợp.

Tư Đồ Thanh Y biết những cành đàn hương này là lúc trước Thương Thắng dừng xe để đi hái.

Nàng nhìn hết tất cả ở trong mắt, bao gồm cả lòng bàn tay phải Thương Thắng bị thương.

Cảm nhận được phần tình nghĩa này, bất tri bất giác trên mặt Tư Đồ Thanh Y lộ ra ý cười.

Không qua bao lâu, đội xe đã đến Hoa Thành.

Trên đường đi, phố dài rộn ràng nhộn nhịp.

Nhà lầu san sát nối tiếp nhau, trong thành một mảnh vui ve phồn vinh, huyên náo phồn hoa.

Đội xe đi đến một trang viên xa hoa thì dừng lại.

Trên cửa trang viên xa hoa trên tấm biển bằng gỗ khổ lớn, trên tấm biển khắc ba chữ lớn “phủ Tư Đồ” bằng vàng.

Mọi người lần lượt xuống ngựa, bắt đầu kiểm kê hàng hóa, chuẩn bị đưa từng cái vào trong phủ.

Dịch Phong cũng đi theo xuống xe ngựa, yên tĩnh chờ ở một bên.

Thương Thắng cẩn thận lấy ra ghế gỗ đỡ tam tiểu thư Tư Đồ Thanh Y xuống xe ngựa.

Hai người dùng ánh mắt bịn rịn chia tay.

Trước khi vào cửa phủ, Tư Đồ Thanh Y mặc bộ váy vàng lè lưỡi với Thương Thắng, vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

Thương Thắng chỉ là cả mặt không biết làm sao gãi gãi đầu.

Nhìn tam tiểu thư đội vòng đàn hương do chính tay mình đan, trong lòng Thương Thắng vui mừng.

Hắn cứ như thế đứng ngây ngốc đưa mắt nhìn Tư Đồ Thanh Y đi vào trong phủ, cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất.

Dịch Phong đi lên phía trước, vỗ vỗ đầu vai Thương Thắng, cười nói: “Ngươi đây là muốn trông mòn con mắt hả.”

Thoáng một cái, Thương Thắng đỏ mặt đến tận bên tai.

Hắn chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng bừng bừng.

“Dịch Phong đại ca, huynh đừng có nói bậy.”

Sau khi tỉnh táo lại, Thương Thắng hỏi: “Sau đây Dịch Phong đại ca muốn đi nơi nào?”

“Ta muốn ở lại Hoa Thành một thời gian ngắn, nhưng chưa quen cuộc sống nơi đây, nơi đó của ngươi có sương phòng không, có thể để cho ta ở một đoạn thời gian không?”

Thương Thắng vui mừng nói: “Được, nhà ta vừa vặn trống một gian sương phòng, hoan nghênh Dịch Phong đại ca, huynh muốn ở bao lâu cũng được.”

“Có điều huynh chờ ta một chút, ta di chuyển những hàng hóa này vào trong phủ, sau đó dẫn huynh đi nhà ta!”

“Không vội, ta là một người rảnh rỗi, ngươi làm việc của ngươi trước, ta ở đây chờ ngươi.”

“Ừm.”

Thương Thắng vô cùng vui vẻ, hắn rất có hảo cảm đối với Dịch Phong.

Dù sao, người có thể chuyên chú lắng nghe hắn khoe khoang lại không có vẻ khinh bỉ, ngoại trừ tam tiểu thư ra, hắn thật sự còn chưa gặp được người nào khác.

Hơn nữa, dọc con đường này, Dịch Phong đại ca đều đang khích lệ hắn, khiến cho hắn xây dựng lại lòng tin.

Nhà của Thương Thắng là do cha mẹ để lại, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, sương phòng của cha mẹ vẫn để trống.

Tuy trống không, nhưng Thương Thắng vẫn như trước sẽ thường xuyên dọn dẹp gian phòng kia, cũng coi như là một loại tưởng niệm.

Vì thế, Dịch Phong nói một chút, hắn đã lập tức vui vẻ đồng ý.

Đợi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, cuối cùng Thương Thắng cũng làm xong công việc trong tay, hắn bước chân nhẹ nhàng, đi về phía Dịch Phong.

Sau khi đến gần, hắn kinh ngạc phát hiện, thế mà trong tay Dịch Phong có rất nhiều đồ ăn và thịt.

“Dịch Phong đại ca, đây là?”

“Trù nghệ của ta cũng không tệ, làm cho ngươi một chút đồ ăn, cũng không thể ở không nhà ngươi đúng không.”

Thương Thắng cười nói: “Dịch Phong đại ca, huynh là khách nhân, sao có thể để huynh mua đồ ăn nấu ăn, ta…”

Dịch Phong trực tiếp cắt ngang Thương Thắng.

“Đi thôi, trở về rồi nói sau.”