Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2397 - Món ngon nhất trong ký ức




Thành tây.

Một căn nhà nhỏ.

Trong nhà có một tiểu viện, một gian phòng bếp nhỏ và hai gian sương phòng.

Bên cạnh núi giả ở trong viện có một cái bàn đá.

Trong viện còn trồng không ít hoa cỏ, toàn bộ tiểu viện cũng coi là sạch sẽ chỉnh tề, ngay ngắn gọn gàng.

Thương Thắng cầm đồ ăn và thịt Dịch Phong mua bỏ vào phòng bếp, sau đó dẫn Dịch Phong đi đến gian sương phòng kia của cha mẹ.

Sương phòng bày biện vô cùng đơn giản, một cái bàn trà, một bàn trang điểm, một cái giường.

“Dịch Phong đại ca, nhà ta chỉ có một mình ta. Căn sương phòng này nguyên bản là của cha mẹ ta, huynh ở trong gian phòng này, muốn ở bao lâu cũng được.”

Dịch Phong mỉm cười sờ lên đầu Thương Thắng, “Cảm ơn tiểu tử, ngươi đi nghỉ một lát đi, ta đi nấu ăn.”

“Dịch Phong đại ca, để ta giúp huynh, thủ nghệ của ta cũng không tệ!”

“Không cần, ngươi đi xử lý một chút miệng vết thương của ngươi, đợi nấu xong cơm ăn là được rồi.”

“Cái này…”

“Đi đi, không sao.”

Thương Thắng ừ một tiếng, đi trở về phòng.

Dịch Phong đốt lò, nhặt rau, thái thịt, phảng phất giống như trở lại cuộc sống củi gạo dầu muối yên bình lúc ban đầu kia.

Nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, hắn không kìm nổi cảm thấy trong lòng buồn bã vô cớ. Sau khi thở dài một tiếng, hắn bắt đầu thể hiện trù nghệ của mình.

Nghe được âm thanh từ trong phòng bếp truyền ra, Thương Thắng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng an bình.

Ngày trước hắn ở trong phòng chờ ăn cơm, vẫn còn là khi mẫu thân còn sống…

Nhớ lại phần an bình này, thế mà bất tri bất giác Thương Thắng đã ngủ mất.

Sau một lúc lâu, trong viện truyền đến tiếng gọi của Dịch Phong.

“Tiểu tử, đi ra ăn cơm!”

“Đến đây.”

Thương Thắng lộ ra nụ cười mỉm, chậm rãi đi đến bên phía bàn đá.

Tuy là người tu luyện đã có thể không cần ăn cơm, nhưng một bàn món ngon sắc hương vị đều đủ cả này, vẫn là khiến Thương Thắng thèm ăn đến nhỏ dãi.

“Ta bắt đầu ăn đây!”

Thương Thắng lấy cơm cho Dịch Phong đại ca, còn bàn thân mình ăn từng miếng từng miếng một.

Thương Thắng cả mặt kinh hỉ, trong miệng ăn cơm và đồ ăn, nói mơ hồ không rõ: “Ăn ngon quá Dịch Phong đại ca, trù nghệ của huynh so với mẹ ta còn giỏi hơn. Không đúng, trù nghệ của huynh so với Túy Tiên Cư đứng đầu Hoa Thành còn giỏi hơn!”

“Ăn từ từ, đứng có gấp.” Dịch Phong cười, cũng cùng với Thương Thắng ăn.

“Sau khi phụ thân ta chết, mẫu thân cũng bởi vì tai nạn mà đi mất, sau này đến tận bây giờ ta cũng chưa từng được ăn một bữa cơm ngon, nhất là món ngon như vậy. Túy Tiên Cư là trước đây cha ta dẫn ta đi, đây chính là món ngon nhất trong ký ức của ta!”

Người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý.

Dịch Phong phảng phất như bị nắm chặt trái tim, tự nhiên sinh ra chua xót.

“Nếu như ngươi đã thích ăn, vậy thì đoạn thời gian này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi.”

Trong mắt Thương Thắng lộ ra vui vẻ.

“Thật sao Dịch Phong đại ca? Nếu như quá khó cũng không cần phải làm, ta có thể ích cốc không cần ăn.”

“Không khó, thân thể gân cốt của ngươi vẫn còn có chút đơn bạc, vẫn luôn không ăn cũng không tốt đối với tu luyện của ngươi.”

“Ừm ừm, vậy thì cảm tạ Dịch Phong đại ca.”

Trăng sáng trên không, rải từng ánh trăng màu bạc xuống mặt đất.

Dịch Phong cảm khái ở trong lòng, người ngày nay không gặp được ánh trăng ngày xưa, ánh trăng này cũng từng chiếu vào cổ nhân.

Dịch Phong không ngừng nhắc nhở Thương Thắng ăn từ từ.

Nhưng Thương Thắng càng ăn lại càng vui vẻ, mãi đến khi ăn sạch toàn bộ thức ăn và cơm, hắn ợ một cái, hình như vẫn còn chưa thỏa mãn.

“Khẩu vị không tệ, ngày mai ta mua thêm nhiều đồ ăn một chút.”

“Dịch Phong đại ca, đúng thật là ăn quá ngon.”

Thương Thắng ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Trong đêm, Dịch Phong nằm trên giường gỗ, dùng cánh tay gối đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, an nhiên thiếp đi.

Ò ó o.

Một hồi âm thành gà gáy xé rách đem dài.

Ánh nắng mặt trời rạng đông miễn cường leo lên, lười biếng ngóc đầu dậy.

Thương Thắng trở mình ngồi dậy.

Gà gáy mỗi ngày, hắn sẽ rời giường đi luyện kiếm, đây là tu dưỡng của bản thân một tu sĩ.

Cót két.

Thương Thắng cầm trường kiếm trong tay đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy một thân áo trắng đã ngồi trên ghế đá.

“Dịch Phong đại ca, huynh cũng dậy quá sớm đi, hay là vốn dĩ huynh không có ngủ?”

Thương Thắng biết, tu sĩ phẩm cấp cao có thể không cần đi ngủ.

Dịch Phong mỉm cười nói: “Nghỉ ngơi một hồi, chuẩn bị luyện kiếm sao?”

“Ừ.”

“Vậy ngươi luyện mấy chiêu cho ta xem một chút.”

“Được!”

Thương Thắng vẫn là có chút tự tin đối với kiếm thuật của mình, đây chính là ngày trước phụ thân dạy cho hắn.

Đặc điểm của kiếm thuật chính là nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tiêu sái phiêu dật.

Chỉ thấy Thương Thắng vung vẩy trường kiếm, kiếm như phượng bay, dáng người nhẹ nhàng.

Đánh, điểm, nâng, đâm, chém, xoay, quét, đểu lại phương pháp tấn công hắn luyện toàn bộ một lần.

Tiếp đó, Thương Thắng phi thân vọt lên, múa ra đủ loại chiêu thức ở trên không trung.