Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2395 - Chỉ là tiểu mao tặc không đáng nhắc đến




Thương Thắng lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền xán lạn.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn dần dần thu lại, thay vào đó là tinh thần chán nản.

“Ai, bây giờ ta mới chỉ là cảnh giới Võ Sư tầng sáu, khoảng cách đến Võ Linh Cảnh còn kém mười vạn tám ngàn dặm.”

“Chỉ sợ đời này của ta cũng không thể đạt được đến Võ Linh Cảnh, không có cách nào có được phong quang vô lượng giống như vị đại nhân vật bên trong Hoa Thành kia, cũng không cách nào được giống như huynh nhìn ngắm kiến thức một chút non sông rộng lớn!”

Dịch Phong an ủi: “Thương Thắng, bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, đạt đến Võ Linh Cảnh đó là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó ngươi nhất định có thể vượt qua bị đại nhân vật bên trong Hoa Thành kia, chắc chắn sẽ nhìn thấy được núi biển hùng vĩ, và có một hoài bão cả đời.”

Thương Thắng nhếch mép cười nói: “Dịch Phong đại ca, cảm ơn huynh. Có điều huynh cũng không cần an ủi ta, thật ra ta biết mình đời này cũng khó có khả năng tu luyện được đến Võ Linh Cảnh, đây chỉ là một ảo tượng mỹ lệ mà thôi. Dù sao…”

Nói đến đây, hắn nhìn một chút về xe ngựa ở phía sau, giống như là sợ người ở phía sau nghe được, nhẹ giọng nói: “Ta đến ba mươi tuổi thì sẽ chết.”

Dịch Phong nghe vậy không khỏi một trận đau xót.

Hắn theo bản năng đưa tay khẽ vuốt sau gáy Thương Thắng, giống như là trấn an một đứa trẻ.

Dịch Phong nhìn dãy núi ở phía xa, ánh mắt thâm thúy mà xa xăm, trong đầu chậm rãi hiện lên một đoạn hình ảnh.

Đó là một mảnh tinh không.

Một nam tử đứng sừng sững trên đỉnh hư không, ngạo nghễ nhìn chằm chằm ngoại tộc dữ tợn ở đối diện kia.

Người nam tử này cũng họ Thương, khuôn mặt của hắn và Thương Thắng có chút tương tự, chỉ là càng nhiều thêm một chút bá khí do năm tháng lắng đọng ra.

Nam tử phẫn nộ gầm thét lên với ngoại tộc: “Đừng mơ làm ô nhiễm chúng ta, cũng càng đừng mơ tưởng phá hoại đại kế của chủ thượng, nếu không, ta sẽ để cho các ngươi tan thành mây khói!”

Nam tử khí thế như hồng, trong lúc đưa tay có sức mạnh vạn quân, giống như có thể phá vỡ tất cả.

Sau khi hắn ác chiến vài trăm hiệp với ngoại tộc, đánh đến tinh không vỡ nát, đánh cho hư không vặn vẹo, những nơi đi qua đều hóa thành tro bụi.

Cuối cùng, nam tử dùng sức mạnh đại đạo phong tỏa ngoại tộc, cuối cùng chiếm hết lợi thế.

Thân thể to lớn của ngoại tộc kia cố gắng giãy dụa, vẫn đang làm hành động chó cùng dứt giậu.

Nam tử gắng sức phong ấn ngoại tộc, tiêu hao quá lớn, lại cộng thêm trên người đã bị những vết thương hung ác làm người ta nhìn thấy sợ hãi, khiến hắn thất thần trong chốc lát ngắn ngủi.

Đúng lúc này, ngoại tộc nắm lấy cơ hội.

Chỉ thấy một đạo hồng quang khó mà nhận ra, từ mi tâm ngoại tộc bắn ra ngoài.

Nam tử bất ngờ không kịp đề phòng, đạo hồng quang này chui vào trong người.

Một cỗ đau đớn giống như khoan tim khiến cả người tam tử run rẩy kịch liệt, nhưng hắn vẫn gắt gao khống chế ngoại tộc.

Khuôn mặt ngoại tộc dữ tợn, phát ra tiếng cười vô cùng quỷ dị.

“Ha ha ha, ngươi đã trúng độc nguyền rủa của ta, nguyền rủa này sẽ đời đời kiếp kiếp đi theo huyết mạch của ngươi truyền thừa xuống, con cháu của ngươi chỉ cần tròn ba mươi tuổi nhất định sẽ chết!”

Ngoại tộc cảnh cáo nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất thả ta ra, lời nguyền này chỉ có ta mới có thể giải trừ!”

Nắm tử cắn lên lưỡi, một giọt tinh huyết bị hắn bức ra ngoài.

Một khắc sau, khí thế của nam tử liên tục tăng lên, hắn căn bản không hề bị lay động, ánh mắt vô cùng kiên định dùng sức nắm chặt tay, muốn bóp cho ngoại tộc âm độc tàn nhẫn này tan thành mây khói!

Ngoại tộc thấy thế, gào ầm lên: “Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy đời đời kiếp kiếp nhà ngươi bị lời nguyền rủa tra tấn sao?!”

“A, vùng vẫy giãy chết!”

Nam tử kiệt ngạo cười một tiếng, lập tức dùng sức nắm quyền.

Xì xì xì, ngoại tộc bị bóp nát từng tấc từng tấc một, cuối cùng biến thành tro bụi phiêu tán trong tinh không.

Sau đó, nam tử vác trường kiếm, không chút do dự gia nhập chiến trường khác, bóng lưng cô dũng mà thẳng tắp!

Dịch Phong từ trong hồi ức suy nghĩ lại, nhìn Thương Thắng ở bên cạnh một chút.

Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ trìu mến, tiếp đó vỗ đầu vai của Thương Thắng, kiên định nói: “Tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể, chỉ cần cố gắng, vạn sự đại thành.”

“Cảm ơn Dịch Phong đại ca, ta sẽ cố gắng.”

Thương Thắng nhìn một chút Dịch Phong đại ca, từ trong mắt Dịch Phong hắn nhìn thấy vẻ mong chờ và công nhận của Dịch Phong đối với mình.

Hắn biết, Dịch Phong đại ca nói chuyện hành động đều là phát ra từ nội tâm, Thương Thắng cảm thấy trong lòng ấm áp.

Từ sau khi cha mẹ mất, rất lâu rồi Thương Thắng đã không cảm nhận được loại quan tâm như thế này của trưởng bối.

Mặc dù vẫn có chút nghi hoặc, vì sao Dịch Phong biết được bản thân mình ba mươi tuổi sẽ chết nhưng lại không có chút rung động nào.