Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2394 - Tâm ý của Thương Thắng 2




Nhìn trên xe ngựa trĩu nặng hàng hóa, tất cả nhóm tán tu chạy trốn này đều vô cùng hưng phấn.

“Lão đại, đừng có nói nhảm với bọn họ nữa, giết sạch bọn họ là được, một đám không biết tốt xấu!”

“Không sai, chơi chết bọn họ những hàng hóa này đều là của chúng ta!”

Tào lĩnh đội vận chuyển hàng hóa nhiều năm, kinh nghiệm phong phú.

Tào lĩnh đội đã biết đối phương có chuẩn bị, mục tiêu chính là thương đội của bọn họ.

Dưới loại tình huống này, Tào lĩnh đội cũng chỉ có thể ra tay!

Tào lĩnh đội hét lớn một tiếng, “Các huynh đệ, để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút sự lợi hại của Tư Đồ gia!”

“Giết!”

Tào lĩnh đội không hề nói thêm cái gì, trực tiếp chém một đao về phía thủ lĩnh đạo tặc.

Thương Thắng rút trường kiếm, bất ngờ lao lên, chém về phía cường đạo.

Phanh phanh phanh, âm thanh tiếng binh khí va chạm kích thích lóe ra từng tia lửa không ngừng vang lên bên tai.

Nhất thời hai bên đánh đến khó phân thắng bại.

Thương Thắng giơ kiếm chém một nhát, bị cường đạo đối diện đón đỡ được.

Mà cường đão dùng sức khẽ đẩy sống đao, Thương Thắng bị kình lực cường hãn chấn cho lùi lại mấy bước.

Tiếp đó, đột nhiên cường đạo bùng nổ, lăng không chém xuống một đao.

Một trận đao mang đánh xuống, thẳng tắp chém về phía Thương Thắng.

Nhịp bước Thương Thắng nhẹ nhàng, linh hoạt lách mình tránh thoát.

Bịch một tiếng, đao cương rơi xuống đất, mặt đất bị đập ra một hố to.

Sau khi giao thủ ngắn ngủi, Thương Thắng đã nhìn ra, tu vi của cường đạo trước mắt cao hơn bản thân mình.

Dưới loại tình huống này, hắn nhất định cần phải tránh né mũi nhọn, lợi dụng nhịp bước linh hoạt của bản thân đối địch với hắn ta.

Lại là sau mấy hiệp nữa, cường đạo thấy tiểu tử này nhanh nhẹn giống như con cá trạch, giễu cợt nói: “Ngươi cho rằng chạy nhanh thì không cần chết? Đứa trẻ, ngươi còn quá non nớt!”

Dứt lời, cường đạo lại lẫn nữa vung đao chém về phía Thương Thắng.

Thương Thắng híp mắt cắn răng, đưa tay lật ngược trường kiếm.

Vụt vụt vụt, trường đao của cường đạo xẹt qua lưỡi kiếm của Thương Thắng, phát ra từng tiếng âm hưởng ma sát của binh khí.

Tư Đồ Thanh Y thông qua lụa mỏng xuyên thấu nhìn thấy thân hình Thương Thắng lùi lại.

Hai tay nàng nắm chặt, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, sau khi Thương Thắng ngăn cản một kích của đối phương, huy kiếm phát động phản kích hung ác, giống như muốn báo mối thù khiêu khích vừa rồi.

Cường đạo mỉm cười nhấc đao đón đỡ, loại tấn công này, có thêm một trăm lần cũng không thương tổn được đến hắn một chút nào.

Lúc này, Dịch Phong đưa tay bật ra, hành động khó mà nhận ra, một viên đá vô cùng nhỏ bé dưới mặt đất, vô thanh vô thức đâm xuyên qua vai phải của cường đạo.

Một khắc sau, đột nhiên động tác nhấc đao đón đỡ của đạo tặc ngừng lại.

Trong lòng của hắn nhấc lên sóng gió to lớn, trong chớp mắt tự tin phía trước không còn sót lại một chút gì.

Cường đạo chỉ cảm thấy vai phải một trận chết lặng, toàn bộ cánh tay phải đã không cách nào khống chế được.

Con ngươi của đạo tặc nhanh chóng co lại, một thanh cương đao ở trong con mắt hắn khuếch đại vô hạn, cũng không kịp đưa ra chút phản ứng nào.

Hưu hưu hưu, trường kiếm Thương Thắng phá gió mà đến, thế công nhanh chóng.

Xì một tiếng, trong nháy mắt trường kiếm chém xuống đầu cường đạo.

Đôi mắt cường đạo mở trường đến muốn lòi ra ngoài, một bộ dáng vẻ khó có thể tin, đầu người đã lăn xuống dưới đất,

Thi thể không đầu của hắn ta phun mạnh ra máu tươi, giống như một suối phun hình người.

Thương Thắng cười lạnh một tiếng, không có suy nghĩ nhiều, lập tức cầm kiếm xông lên phía trước cùng chiến đấu với đồng đội, đánh giết cường đạo.

Rõ ràng, đám cường đạo này đã đánh giá thấp thực lực và số lượng hộ vệ của Tư Đồ gia.

Chưa đến thời gian nửa nén hương, đám cường đạo lần lượt bị hộ vệ của Tư Đồ gia chém ở dưới đao.

Trong Tư Đồ gia cũng có mấy người hộ vệ bị thương, nhưng may mắn không có người tử vong.

Sau khi băng qua đơn giản một chút, Thương Thắng quay trở về trên xe ngựa.

Chiến đấu vừa rồi khiến hắn bị nứt lòng bàn tay, tay phải cũng quấn băng gạc.

Thương Thắng đặt trường kiếm ở bên trái, lấy ở trong ngực ra cành đàn hương còn chưa đan xong, cũng mượn việc này để làm bình tĩnh lại tâm thần có chút bối rối.

Trong xe ngựa lộ ra một khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt mỹ.

Tư Đồ Thanh Y ân cần hỏi han: “Thương Thắng, ngươi không sao chứ, có bị thương không?”

“Ta không sao, chỉ là tiểu mao tặc không đáng nhắc đến.”

Tư Đồ Thanh Y yên lòng, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sau khi chỉnh đốn đơn giản, thương đội lại lần nữa tiến về phía trước.

“Dịch Phong đại ca, vừa rồi một kiếm kia của ta huynh nhìn thấy rồi, có phải là không tệ đúng không?” Thương Thắng khoe khoang nói.

Dịch Phong gật đầu, tán thưởng nói: “Ở tuổi này của ngươi, có thể có được tu vi như vậy, đúng là cũng coi như vô cùng lợi hại.”