Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2393 - Tâm ý của Thương Thắng




Dịch Phong thu hết những hành động này vào trong mắt, lộ ra một nụ cười bình hòa.

“Có chí ắt làm nên.”

Đạt được sự tán thành của Dịch Phong, đầu tiên Thương Thắng là một trận kinh hỉ, sau đó lại có chút hơi buồn bã vô cớ.

Lúc này, Thương Thắng thoáng nhìn một gốc cây đàn hương ở bên cạnh con đường, hắn cấp bách ghìm ngựa, nhét dây cương vào trong tay Dịch Phong, vội vàng nói: “Dịch Phong đại ca, ta đi một chút rồi sẽ trở lại, mọi người chờ ta một chút.”

Dịch Phong không hiểu, ánh mắt nhìn theo phương hướng Thương Thắng rời đi.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, Tư Đồ Thanh Y cũng kéo màn cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài.

Chỉ thấy Thương Thắng xông về phía một cây đại thụ, tiện tay ngắt mấy chạc cây rồi hào hứng trở về, trong mắt mang theo ánh sáng.

Tư Đồ Thanh Y lộ ra một nụ cười khó mà nhận ra, buôn rèm xuống.

Thương Thắng trở về, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Thương Thắng vô cùng ngượng ngùng nói với Dịch Phong: “Dịch Phong đại ca, làm phiền huynh đánh xe ngựa giúp ta một chút, ta rất nhanh là có thể làm xong rồi.”

Nói xong, Thương Thắng tự mình lấy những cành cây non mình vừa mới ngắt ra.

“Ngươi đây là đang làm gì?” Dịch Phong khó hiểu nói.

Khuôn mặt Thương Thắng âm thầm trở nên đỏ ứng, xấu hổ thấp giọng nói: “Tham tiểu thư thích nhất mùi vị của đàn hương, ta muốn làm tặng cho nàng một cái vòng đội đầu bằng gỗ đàn hương.”

Nói đến Tư Đồ Thanh Y, trong mắt Thương Thắng lóe ra sự vui vẻ.

Thấy trong mắt Thương Thắng có ánh sáng, Dịch Phong cười nói: “Xem ra quan hệ của ngươi và Tư Đồ tiểu thư rất tốt.”

“Không không không, đều là tam tiểu thư đang chiếu cố ta. Vốn dĩ thực lực của ta không đủ để vận chuyển hàng cho Tư Đồ gia, may mà có Tư Đồ tiểu thư chiếu cố, thương đội mới có thể dẫn theo ta, để cho ta kiếm chút bạc.”

Thương Thắng tiếp tục đan cành đàn hương ở trong tay, mặt mang ý cười thấp giọng nói: “Tam tiểu thư đối với ta rất tốt, ta cũng muốn báo đáp ân tình của nàng.”

Dịch Phong thấy thế, thấp giọng cười nói: “Ngươi là yêu thích người ta.”

Chớp mắt mặt Thương Thắng đỏ bừng đến tận tay, lập tức phủ nhận nói: “Dịch Phong đại ca, huynh đừng nói lung tung, ta là vô cùng cảm kích tam tiểu thư, ta chỉ là có ơn tất bảo…”

Thương Thắng càng nói âm thanh càng nhỏ, sức lực cũng càng yếu, chỉ sợ bị Tư Đồ Thanh Y ở trong xe nghe được…

“Nam tử hán thì phải dám yêu dám hận, không cần bó chân bó tay.”

Trái tim Thương Thắng đập bộp bộp, im lặng không nói lời nào giống như đang suy tư lời của Dịch Phong nói.

Làm sao mà Thương Thắng không muốn đối mặt với trái tim của mình chứ…

Đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa phía trước dừng lại.

Một nhóm tu sĩ cầm đao bất ngờ từ trên không trung lướt đến, bao bọc vây quanh toàn bộ đội xe.

Tiếng tuấn mã hí vạch phá bầu trời.

Tên tặc cầm đầu ánh mắt lạnh lẽo, tay hắn ta cầm một thanh phác đao, thét lên: “Thức thời thì đừng có chống cự, chúng ta vì tiền tài mà đến, không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Nhưng nếu như các ngươi là muốn chống lại, vậy thì cũng đừng trách đao dưới tay chúng ta vô tình!”

Tào lĩnh đội nhảy xuống tuấn mã, nhìn lại quát to: “Địch tập kích, chúng huynh đệ nhanh chóng đề phòng!”

Mọi người nhao nhao ghìm ngựa, nhảy xuống dưới lưng ngựa, rút phác đao chuẩn bị nghênh đón địch.

Thương Thắng ôm vòng cành đàn hương còn chưa đan xong nhét vào trong ngực, đặt kỹ giống như trân bảo.

Hắn cầm lấy trường kiếm, quay đầu trấn an đối với Tư Đồ Thanh Y đang kinh hoảng ở trong xe: “Tam tiểu thư đừng sợ, đợi ta chém những tên tặc này. Dịch Phong đại ca, làm phiền huynh chăm sóc tam tiểu thư một chút!”

“Thương Thắng, ngươi cẩn thận một chút!” Tư Đồ Thanh Y kéo màn lụa mỏng ra, mặt nhỏ hơi trắng bệch, sợ hãi nhìn Thương Thắng.

Dịch Phong mặt không gợn sóng, chỉ là nhàn nhạt gật đầu, vẫn như trước xếp bằng ở trên xe ngựa.

Thương Thắng nhảy xuống xe ngựa, quét mắt nhìn nhóm giặc cỏ này, làm ra tư thế cảnh giới.

Tào lĩnh đội quát lên đối với thủ lĩnh đạo tặc: “Các vị, chúng ta chính là người của Tư Đồ gia, xin các ngươi tạo thuận lợi nhường đường một chút!”

Tào lĩnh đội tính toán dùng danh vọng của Tư Đồ gia dọa lùi tặc nhân.

Nếu như có thể không động đao binh đuổi được tặc nhân đó là tốt nhất, thực sự khong được hắn cũng khong e ngại trận chiếm một với đám cướp này.

Thủ lĩnh đạo tặc cười lạnh nói: “A, chúng ta chính là chờ thương đội của Tư Đồ gia các ngươi. Vốn dĩ những huynh đệ này của chúng ta đều là tán tu, bốn biển là nhà, sao có thể sợ các ngươi. Thức thời để lại hàng hóa, chúng ta có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Vốn dĩ những tán tu này là gây án rồi chạy trốn, vì thế bọn họ căn bản không sợ những người gọi là gia tộc này.

Bọn họ chính là tìm hiểu nhiều ngày ở trong thành, biết được Tư Đồ gia có hàng hóa muốn vận chuyển, vì vậy cố ý canh giữ ở nơi này.