Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2390 - Tất cả đều kết thúc rồi 2




Mọi người nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tất cả đều có chút buồn cười, bầu không khí so với lúc trước càng thoải mái hơn không ít, giống như thoáng cái đã kéo mọi người quay trở về thời gian ở thành Bình Giang.

Dịch Phong nhìn về phía Lỗ Đạt Sênh, trêu học nói: “Còn có Lỗ Đạt Sênh, tuy ngươi đã đi ra được chính đạo của mình.”

“Nhưng mà cũng không cần phải lúc nào cũng đều gánh hai thùng phân trên người mình, quá ảnh hưởng đến chất lượng bầu không khí.”

Lỗ Đạt Sênh bị Dịch Phong nói cho khuôn mặt đỏ rực.

Mọi người cười vang, cũng bắt đầu từng câu từng câu trêu chọc Lỗ Đạt Sênh.

Lỗ Đạt Sênh cũng không bực tức, ngược lại thật thà cười to lên, cũng không ngờ được, thế mà tiên sinh còn có thể gọi tên của hắn.

Mà ở trong bầu không khí này, mọi người cũng dần dần buông lỏng, bắt đầu cười cười nói nói.

Bọn họ đều cảm nhận được, Dịch Phong vẫn là vị tiên sinh bình dị gần gũi ngày trước.

Dịch Phong cười nhẹ một tiếng.

Cho dù bây giờ hắn không phải là hắn trước đây, nhưng hắn cũng thật sự vô cùng hoài niệm thời gian ở chung với mọi người ngày trước.

Nói chuyện phiếm như thế kéo dài đến hơn nửa canh giờ, mọi người mới lần lượt từng người lui ra.

Công việc xây dựng lại vẫn còn đang tiếp tục, không cho phép bọn họ lười biếng.

Trong gian phòng, Vân Yêu Yêu vẫn đứng sau lưng Dịch Phong, ôm lấy hộp kiếm trong tay, không hề nhúc nhích.

Dịch Phong ra hiệu cho Vân Yêu Yêu ngồi xuống.

Vân Yêu Yêu nhu thuận ngồi ở bên cạnh Dịch Phong.

Dịch Phong dịu dàng nói: “Yêu Yêu, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên đi gặp bạn cũ của ngươi một lần, thăm một chút hậu bối của ngươi. Đi thả lỏng một chút, không cần cả ngày đi theo ta.”

Khuôn mặt Vân Yêu Yêu lộ vẻ do dự.

Dịch Phong lại lần nữa lên tiếng khuyên nhủ: “Đi đi, nếu như có chuyện cần ngươi xử lý, ta sẽ gọi ngươi đến.”

Vân Yêu Yêu nghe vậy, cũng không do dự nữa.

Nàng đứng dậy, câu nệ nói với Dịch Phong một câu: “Chủ nhân có bất cứ mệnh lệnh nào, cứ cho ta biết là được.”

Đi theo sau lưng Dịch Phong, hình như đã trở thành thói quen của Cửu Thiên Kiếm Cơ.

Đột nhiên rời khỏi bên cạnh Dịch Phong, tuy nói có chút không quen, nhưng nàng cũng đúng là nên đi thăm một chút những người bạn cũ và hậu bối kia.

Dịch Phong ôn hòa gật đầu chào hỏi với nàng.

Hai người đơn độc ở chung đã lâu, sớm đã có ăn ý, rất nhiều lời đều có thể ngầm hiểu lẫn nhau.

Đợi đến sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi phòng họp.

Dịch Phong lạnh nhạt nói: “Đi ra đi!”

“Hưu!”

Một thanh trường kiếm bất ngờ từ trong hư không bay ra ngoài.

Nó đứng thẳng lơ lửng ở trước mặt Dịch Phong, phát ra tiếng người.

“Đinh, ký chủ có nhiệm vụ mới!”

Dịch Phong nghe vậy, tức giận trợn mắt nhìn trường kiếm một chút.

Vốn dĩ thanh kiếm này là kiếm bản mệnh của Dịch Phong.

Lúc trước.

Những sắp xếp Dịch Phong bày ra lúc trước, bước đầu tiên chính là để cho thanh kiếm thành hóa thân thành hệ thống đi theo hắn, đảm nhiệm tác dụng ghi nhớ và chuông báo.

Vì để trong quá trình bản thân phong ấn, vào thời khắc mấu chốt nhắc nhở Dịch Phong nên đi làm cái gì.

Đừng thấy Hồng Nguyệt Chí Tôn bị một ý niệm của Dịch Phong tiêu diệt, nhưng mà ở trong vô số năm tranh đấu này cũng là nguy cơ tứ phía.

Không cần biết cuối cùng hệ thống đối với hắn có tác dụng bao nhiêu, nhưng mà lúc trước phòng ngừa chu đáo là nhất định cần thiết.

Bây giờ Hồng Nguyệt Chí Tôn đã chết, hệ thống cũng trở về bản thể của Dịch Phong.

Vì thế, thanh kiếm này cũng đã hoàn thành sứ mệnh kia của nó.

Tuy nói chỉ là một thanh kiếm, nhưng thanh kiếm này đã đi theo Dịch Phong vạn năm, Dịch Phong đối với nó cũng có tình cảm rất sâu.

Đối với người bản cũ này, Dịch Phong vẫn là hết sức cảm kích.

“Những năm này vất cả cho ngươi rồi, muốn đi chơi thì đi chơi đi, nhưng nhớ kỹ, đừng gây rắc rối.”

Trường kiếm bắt đầu lau động kịch liệt, phát ra tiếng đinh đinh đinh giòn vang.

Nó giống như đứa trẻ vậy, biểu hiện vô cùng cao hứng đồng thời nhảy nhót lên.

“Hưu!”

Thoáng cái trường kiếm chui vào hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Dịch Phong chuyển động ghế ngồi, giống như cha già vậy, mỉm cười nhìn ra cửa sổ sát mặt đất, nhìn về phương xa.

Trong lòng không khỏi vô cùng tò mò.

Cho đến bây giờ ba tên kia còn chưa từng xuất hiện, cũng không biết ba người bọn họ đi làm cái gì rồi.

Hắn tâm niệm vừa động, chớp mắt thần niệm đã bao phủ toàn bộ thế giới.

Nhưng mà, Dịch Phong cũng không phát hiện tung tích của ba người này.

Nói cách khác.

Lúc này ba người họ cũng không có mặt ở trong thế giới của Dịch Phong.

Dịch Phong có chút trầm mặc lắc đầu, âm thầm cảm thán nói: “Ai, có trời mới biết được ba tên này lại đi làm cái gì rồi…”

Dịch Phong không quản bọn họ.

Ngược lại dựa vào thực lực của ba người này, đi đến chỗ nào cũng đều có thể bình yên vô sự.

Tiếp đó, sắc mặt của hắn chậm rãi thay đổi trở nên nghiêm túc.