Mọi người thấy thế, mở to hai mắt vui mừng đến phát khóc.
Trước mặt xuất hiện những người quen, không phải ảo giác, cũng không phải hư ảnh, mà là con người có máu có thịt sống sờ sờ.
Bọn họ điên cuồng xông về người thân bạn bè được phục sinh, muốn ôm chặt lấy bọn họ.
Bọn họ sợ hãi những điều này chỉ là ảo mộng, lần này, bọn họ sẽ không bao giờ buông tay.
Vô số người được phục sinh đầu tiên là một trận mơ hồ.
Nhưng rất nhanh, người thân bạn bè đến bên cạnh bọn họ, nói tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Bọn họ đắm chìm trong niềm vui sung sướng an lành.
Thần tích cải tử hoàn sinh dẹp yên bi thương trong đáy lóng mọi người. Giờ khắc này, bọn họ chỉ muốn tận tình chúc mừng cuộc sống mới.
Một ngày này, không chỉ cải tử hoàn sinh cuộc đời mới cho người khác.
Mà còn là cuộc sống mới đối với mảnh thế giới này!
Đúng như trước đây đã từng nói, Dịch Phong chính là chủ nhân của phương thế giới này.
Thần tích cải tử hoàn sinh, chính là bởi vì hắn có thể sáng tạo ra lần nữa, có thể tùy tiện sử dụng pháp tác.
Dịch Phong có thể xoay chuyển thời không, để cho những người đã chết đi lại lần nữa trở về mảnh đất trời này.
Bọn họ cũng không phải là Nhân tộc Dịch Phong mới sáng tạo.
Mà là Dịch Phong lợi dụng pháp tắc hồi tưởng thời không, lại lần nữa kéo bọn họ quay trở về vói mảnh thế giới này, kéo đến tương lai đều là ánh sáng.
Toàn bộ thế giới hoan hô vẫn còn đang tiếp tục kéo dài, tất cả đều ấm áp an lành, vui vẻ phồn vinh.
Toàn bộ tinh cầu khôi phục lại sự an bình thường ngày.
Tuy Dịch Phong đã phục sinh rất nhiều người, cũng diệt trừ được khối u ác tính Hồng Nguyệt Chí Tôn.
Nhưng trải qua nhiều năm đại chiến như vậy, mỗi tinh cầu sớm đã là tàn tạ khắp nơi.
Phía sau đại chiến những cơn đau vẫn còn đang tiếp diễn.
Đủ loại kiến trúc, phương tiện, đồng ruộng đều bị hủy ở thời gian này.
Rất nhiều Nhân tộc gặp tai họa vẫn còn chưa có chỗ ở cố định, bụng ăn không no.
Nhưng mà, áp bách trong thời gian dài cũng không khiến cho nội bộ của mọi người lục đục, ngược lại khiến cho bọn họ học được cách hai bên giúp đỡ lẫn nhau, khiến cho bọn họ tăng cường sự tín nhiệm đối với người xung quanh.
Loài người bắt đầu trợ giúp lẫn nhau, bắt đầu có tổ chức, có kể hoạch xây dựng lại quê hương.
Từ đó.
Loài người tiến vào thời điểm đoàn kết trước nay chưa từng có.
Ở trong hành động xây dựng, khai khẩn ngày qua ngày này, cuộc sống của mọi người bắt đầu từng bước đi vào quỹ đạo, không ngừng phát triển.
Đảo Ám Ảnh.
Một tòa nhà cao tầng mới được xây dựng, trong phòng họp của nhà cao tầng.
Dịch Phong ngồi ở trên vị trí đầu tiên.
Biểu cảm của hắn ôn hòa nhìn mọi người ở trước mắt.
Vân Yêu Yêu vẫn trước sau như một đứng ở sau lưng Dịch Phong, giống như một tiểu thư ký xứng chức vậy.
Lục Thanh Sơn, Lỗ Đạt Sênh, Thanh Hoan Tướng, Diệp Bắc và rất nhiều người, tất cả vẫn luôn cung kính đứng ở hai bên phòng họp.
Bọn họ giống như binh sĩ chờ đợi lệnh kiểm duyệt của thủ trưởng, thế đứng thẳng tắp, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ, tất cả đều không dám nhìn thẳng Dịch Phong.
Trước đó.
Bọn họ vẫn luôn không biết rõ rốt cuộc Dịch Phong là tu vi gì, là thân phận gì.
Bây giờ cuối cùng cũng biết rồi.
Nhưng chính bởi vì bọn họ biết thân phận và tu vi của Dịch Phong.
Thời điểm gặp lại Dịch Phong, bọn họ đều đã không còn tùy ý như ngày trước.
Thay vào đó là vẻ sùng kính và khiêm tốn cung kính đối với Dịch Phong.
Điều này khiến cho Dịch Phong có chút quá không quen thuộc.
Hắn cũng không bày ra tư thế gì, chỉ khiêm tốn mỉm cười.
Theo cái nhìn của Dịch Phong, những người này giống với Vân Yêu Yêu, đều là bạn cũ của hắn.
“Lão Thanh, gần đây thế nào rồi, có phát hiện ra được địa điểm câu tốt nào không?”
Lời nói của Dịch Phong, khiến cho Thanh Hoan Tướng được sủng mà sợ.
“Có tiên sinh, ta còn làm một phần bản đồ, đánh dấu vị trí của mấy bầy cá lên đó.”
“Vậy thì tốt quá, lần sau dẫn ta cùng đi!”
“Vâng, tiên sinh!”
Tiếp đó.
Dịch Phong nhìn về phía Lục Thanh Sơn.
Hắn ân cần hỏi han: “Bây giờ Thanh Sơn Môn của ngươi phát triển như thế nào rồi?”
“Làm phiền tiên sinh lo lắng, gần đây Thanh Sơn Môn nhận rất nhiều đệ tử, đã bắt đầu kế hoạch mở rộng rồi.”
Dịch Phong nghe vậy hài lòng gật đầu.
“Đợi mọi người mọi người bận xong dịp này, chúng ta làm chút đồ ăn uống mấy ly.”
Mọi người nhao nhao bắt đầu phụ họa.
Mọi người không ngờ được thời gian trùng phùng, tiên sinh lại hỏi loại vấn đề này.
Dịch Phong bình dị gần gũi, dường như khiến cho mọi người quay trở lại ngày trước.
Thoáng cái bầu không khí trong phòng họp đã hòa hoãn hơn rất nhiều, bắt đầu trở nên thoải mái, không còn câu nệ giống như lúc trước.
Dịch Phong cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Đến lúc đó hai người Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng các ngươi, cũng đừng nửa đường tiêu chảy nữa.”