Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2391 - Ta muốn làm cao thủ Võ Linh




Dịch Phong như có điều gì suy nghĩ đứng dậy.

Bây giờ, hắn cũng có một chút chuyện cần tự mình đi xử lý.

Từ sau khi hắn luyện hóa phương thế giới này, tất cả Nhân tộc hi sinh, hắn đều có thể phục sinh bọn họ.

Nhưng đối với người qua đời trước khi luyện hóa phương thế giới này, thì hắn lại bất lực.

Vì thế, có một vài người là thật sự qua đời.

Nhất là mười vạn năm trước, vì để lừa gạt Hồng Nguyệt Chí Tôn, một trận chiến khốc liệt kia ở trong tinh không…

Trong trận chiến ấy, có rất nhiều người đi theo Dịch Phong đều hi sinh trong một trận chiến kia, một số nhỏ hoặc là trọng thương sắp chết sống tạm ở một góc nào đó trong thế gian.

Có những người để lại dòng dõi đời sau của mình, có những người không để lại cái gì…

Không cần biết như thế nào.

Dịch Phong đều cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ đi làm cái gì đó cho bọn họ.

Tiềm Long hoàng triều, Hoa Thành.

Nơi này ba mặt bị nước bao quanh, tường thanh cũ kỹ cao vút trùng điệp mấy chục dặm, bao quanh Hoa Thành phồn hoa vào bên trong.

Hoa Thành giàu có, chiếm diện tích mấy vạn dặm.

Nơi này thủy lợi thuận lợi, khí hậu hợp lòng người, là một nơi thập kết hàng của thương nhân mậu dích.

Ngoài thành ruộng tốt vạn mẫu, đường sông ngoằn ngoèo bồi đắp lục thủy thanh sơn.

Nhin ra bên ngoài, cỏ xanh từng bãi giống như sóng biển, thuận theo gió thổi cuồn cuộn.

Bốn phương đường phố rộng lớn thông suốt, dẫn về phía ngọn núi ở phía xa như hàng lông mày, kết nối dãy núi trùng điệp.

Một hàng thương đội đang đi ở trên đường phố rộng lớn, đón gió xuân, tắm ánh nắng, đi về phía phương hướng Hoa Thành.

Thương đội tổng cộng có mười chiếc xe ngựa, trong đó có chín chiếc xe ngựa kéo đều là hàng hóa vận chuyển chuyến này.

Hàng hóa nặng trĩu, trục bánh xe áp lên đường đi, để lại dấu vết bánh xe thật dài.

Ngoai trừ xa phu trên xe ngựa, ngoài ra còn có mấy người tu sĩ cường tráng hông đeo phác đao, cưỡi tuấn mã béo mập thể tráng, bảo vệ xung quanh thương đội.

Chiếc xe ngựa có người đi ở giữa thương đội, do hai con ngựa toàn thên đen kịt kéo xe.

Bên trên thân xe do gỗ lim đen chế tạo thành, rường cột trạm trổ, hoa cỏ đều mạ một tầng vàng mỏng, có chút xa hoa.

Cửa sổ xe ngựa và phía trước bị lụa mỏng màu lam nhạt che chắn, từng sợi ánh nắng xuyên thấu qua lụa mỏng, chiếu vào bên trong.

Chỉ cần là bách tính Hoa Thành nhìn thấy đội xe này, nhất định có thể nhận ra đây chính là xe kéo của Tư Đồ gia Hoa Thành.

Tư Đồ gia ở Hoa Thành là một gia tộc nhỏ, nhưng cũng được coi là phú hộ ở Hoa Thành.

Người phụ trách vận chuyển hàng hóa lần này là tam tiểu thư Tư Đồ Gia, Tư Đồ Thanh Y.

Ánh nắng xuyên thấu qua lụa mỏng, chiếu lên trên khuô mặt trứng ngỗng thanh tú tinh xảo đẹp đẽ của Tư Đồ Thanh Y, kìm nén mấy phần kiều diễm trên vẻ đẹp của nàng.

Tư Đồ Thanh Y nhìn có vẻ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng từ nhỏ đã rất có đầu óc thông minh.

Thời khắc này nàng mặc một bộ váy mỏng màu vàng. Trên đầu vài một cây bích trâm, búi tóc được kéo lên thật cao, dưới trán trơn bóng, đầu mày ngài, lược làm phấn trang điểm.

Phần trang điểm thành thục này cũng không có chút nào không hài hòa, ngược lại càng tôn thêm vẻ kiều nộn của nàng.

Nàng giống như một đáo hoa cúc nhỏ đang nở rộ, xinh đẹp và tươi sáng.

Thiếu niên đuổi theo chiếc xe ngựa này có tuổi tác tương tự nàng.

Khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng, ngũ quan như khắc ngọc.

Cổ đồng làn da trắng tăng thêm mấy phần khí dương cương của võ giả.

Trang phục màu đen trên người thể hiện ra dáng người tráng kiện cao ngất của hắn.

Thiếu niên đặt trường kiếm ở bên người, ánh mắt ráng rực nhìn con đường phía trước.

Nam tử trung niên bệ vệ dẫn đầu phía trước siết chặt dây cương, hắn ta nâng nắm quyền tay phải lên cao, ra hiệu cho đội xe dừng lại.

“Trước khi trời tối thì có thể ở lại Hoa Thành, đoạn đường này khổ cực cho các vị rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút.”

“Được.”

Đám hộ vệ lần lượt mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Bọn họ nhảy xuống tuẫn mã, buộc dây cương ở trên cành cây một bên đường, tiếp đó móc lương khô, túi nước ở sau ra, thưởng thức cảnh đẹp ngày xuân.

Người trung niên dẫn đội đi đến bên cạnh xe ngựa, cung kính nói: “Tam tiểu thư, một đường tròng trành khổ cực, tiểu thư có muốn xuống xe đi bộ một chút không?”

Trong xe ngựa truyền đếm âm thanh như tiếng chuông bạc.

“Không có gì đáng ngại, vất vả cho Tào lĩnh đội, ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta.”

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi Tào lĩnh đội nhìn bốn phía xung quanh, cũng nhảy xuống ngựa, ngồi xuống cùng với những người hộ vệ khác.

Tào lĩnh đội mặt vẫn luôn nghiêm túc, biểu cảm đã hơi thả lỏng hơn một chút.

Ánh sáng ấm áp, tam tiểu thư đối nhân xử thế khiêm tốn, chuyến đi này cũng vô cùng thuận lợi, tâm tình của Tào lĩnh đội cũng sáng tỏ thông suốt, đi theo các huynh đệ bàn luận buổi tối nên đi chỗ nào ăn mừng.