Chân Giang Vũ đạp trên Cầm Đài đế phần, cả người tỏa ra sức ép cực lớn càn quét khắp thành bình Giang.
Thanh thế lớn đến mức khiến cả thành Bình Giang sôi trào.
Đồng thời khiến cho dân chúng thành Bình Giang rối loạn, ai nấy đều trốn về nhà, đóng cửa cài then.
“Nói cho ta biết, người đó ở đâu?”
Giang Vũ xách Vu Võ Kiệt lên, quát vào mặt hắn.
“Ở ở ở kia, ngay ở trong võ quán đằng kia.” Vu Võ Kiệt nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa gào lên.
Giang Vũ nheo mắt lại, nhanh chóng phóng đến võ quán nhỏ bé mà Vu Võ Kiệt chỉ kia với uy thế kinh hãi.
Cách đó không xa, Thư Cầm Họa và Đệ Ngũ Trận đuổi theo khí tức của Giang Vũ, bọn họ cũng nhìn thấy Giang Vũ đang lao về hướng võ quán.
Nhưng mà mấy người họ không dám lại gần, chỉ dám dừng lại ở phái xa xa.
“Hẳn là người phổ nhạc là người của võ quán này.” Đệ Ngũ Trường Không nói: “Nhưng rốt cuộc tên Giang Vũ này muốn làm gì đây?”
“Hắn muốn đoạt xá người phổ nhạc!” Đệ Ngũ Trận giải thích.
“Nhưng tại sao hắn lại muốn đoạt xá người phổ nhạc?” Đệ Ngũ Trận hỏi.
“Bởi vì hắn là kẻ lấy đàn để tu luyện, khác biệt hoàn toàn với phương thức truyền thống.”
Phía trước, Thư Cầm Họa giải thích: “Những người có thể phổ được loại nhạc như thế này hầu hết đều là những người có thiên phú trong việc phổ nhạc. Với hắn mà nói, thiên phú đó còn quan trọng hơn cả thiên phú tu luyện, mà sau khi đoạt xá xong, hắn sẽ tiếp tục được truyền thừa thiên phú của nguyên chủ.”
“Chỉ đáng tiếc cho người phổ nhạc này…”
Khi hắn nói xong, Thư Cầm Họa chau mày nhìn về phía võ quán nhỏ kia, nàng không khỏi lộ ra vẻ tiếc hận.
“Hóa ra là vậy!”
Đệ Ngũ Trường Không đột nhiên gật đầu.
Mà lúc này, Giang Vũ cách võ quán không xa.
“Đúng đúng đúng là chỗ này, ngươi tha cho ta đi, ta thật sự chỉ là đồ rác rưởi, chuyện này không liên quan gì đến ta hết!” Vu Võ Kiệt khóc lớn.
Nghe vậy, Giang Vũ nhìn chằm chằm võ quán trước mắt, khí thế trên người nồng đậm tới cực điểm, dưới tu vi của hắn, mây đen trên cao lũ lượt kéo đến.
“Ầm ầm!”
Cùng với tiếng sấm sét, một trận mưa to như trút đổ xuống.
Hai mắt Giang Vũ sáng ngời, sau đó lao về phía võ quán.
“Đây là…?”
Lục Thanh Sơn đang nói chuyện với Dịch Phong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì hắn cảm nhận được luồng khí tức đang lao về phía võ quán.
Khí thế như này, chắc chắn không hề có ý tốt gì.
Hắn vừa định đứng dậy, Dịch Phong đang thưởng thức khẩu Desert Eagle trong tay bỗng lạnh nhạt nói: “Gấp gáp gì chứ, bây giờ ngươi ra ngoài cũng có ích gì đâu?”
“Tiên sinh, ngươi…?”
Lục Thanh Sơn trợn tròn mắt.
Dịch Phong lắc đầu.
Lão già này, thật đúng là…
Trời mưa to đến vậy rồi mà vẫn định đi hả trời, cái này cmn chẳng phải hệt như việc ị cả ra rồi mà mới nhớ tới việc cởi quần à?
Hắn đảo mắt một cái, không thèm quan tâm lão già kia nữa, tiếp tục nghị khẩu súng mà bản thân vừa mới khắc ra.
Lục Thanh Sơn nhìn Dịch Phong vẫn nhàn nhã tự nhiên như thế, trong lòng lập tức cảm thấy ngưỡng mộ
Tiên sinh không hổ danh là tiên sinh.
Một kẻ thù đang tấn công từ bên ngoài, vậy mà hắn vẫn có thể thờ ơ như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, tiên sinh phất tay cái đã giúp hắn từ một Võ Linh rác rưởi thăng cấp đến cảnh giới bán Tôn, cần gì phải sợ kẻ địch sắp đến này chứ.
Nói ra thì, hắn nghĩ nhiều rồi.
Như tiên sinh đã nói, với thực lực như này của hắn, ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì.
Cũng không biết tiên sinh định giải quyết kẻ thù sắp đến kia kiểu gì?
Mà hình như đây lần đầu tiên hắn được thấy tiên sinh ra tay.
Đúng là khiến người khác mong chờ mà!
Giang Vũ đã tới gần cửa rồi, từ vẻ háo hức trong mắt có thể thấy hắn không có ý định trì hoãn thời gian, mà là muốn trực tiếp xông vào võ quán.
Tuy nhiên.
Ngay trong lúc này, xung quanh võ quán, một số khí tức mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện.
“Kẻ tới dừng bước, xông vào võ quán, chết!”
Khí tức mạnh mẽ kia là của ba người Ngô Vĩnh Hồng đang làm việc dưới đồng, khí tức Võ Tôn của bọn họ không ngừng tuôn ra ào ào. Bọn họ chắn trước mặt Giang Vũ, lớn tiếng cảnh cáo hắn.
“Cái gì, ba Võ Tôn?”
Ở phía xa xa, đám Cầm Thư Họa đang quan sát động tĩnh ở bên đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt khó tin.
“Thành Bình Giang nhỏ nhoi này, sao có thể xuất hiện ba Võ Tôn được chứ.” Đệ Ngũ Trường Không há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Hơn nữa, ta chưa từng thấy họ ở khu mộ bao giờ!”
“Đúng vậy, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, trong tay bọn họ đang cầm thành phẩm!” Đệ Ngũ Trận thốt lên.
“Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có vẻ như đang bảo vệ võ quán này.” Thư Cầm Họa nói: “Xem ra Võ Tôn này thật sự không đơn giản!”
“Đúng vậy, chỉ đáng tiếc ở trước mặt Giang Vũ, ba Võ Tôn này chẳng là gì hết!” Đệ Ngũ Trận thở dài nói.
Giang Vũ nhìn ba Võ Tôn xuất hiện, hắn lập tức sa sầm mặt mày.
“Hừ, ba kẻ rác rưởi này mà cũng dám cản đường ta, cút ngay cho ta!”
Giang Vũ hất tay, ba người Ngô Vĩnh Hồng biến sắc, tất cả đều hộc máu rồi bị đánh bay ra ngoài.