Hắn không khỏi để lộ chút khí tức, tu vi Võ Tôn tản ra, theo đó là một giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí, từng chữ từng chữ một được nói ra.
“Hai người các ngươi muốn chết sao?”
“Khánh à?”
“Hả?”
“Ngươi không cảm thấy cái tên này rất phiền à?” Kẻ mặc áo choàng đen nói.
“Có một chút.” Cẩu tử gật đầu đồng ý.
“Bỏ đi, để ta tiễn hắn lên đường!”
Kẻ mặc áo choàng đen đặt cái xẻng xuống, vỗ vỗ tay, nhìn về phía Trường Kiếm Không.
Trường Kiếm Không lộ ra nụ cười mỉa mai.
Quả nhiên.
Đúng là thứ hạ đẳng.
Không làm gì đó ra thì người ta sẽ chẳng coi ngươi là cái đách gì cả, cơ mà chẳng phải bây giờ hắn vừa để lộ chút khí tức Võ Tôn là tên kia ngoan ngoãn nghe lời hay sao?
Nhưng mà lúc hắn đang định mở miệng nói.
Dưới lớp áo choàng đen kia, một nắm đấm màu trắng vươn ra.
“Lảm nhảm nhiều thật đấy.”
Dứt lời, Trường Kiếm Không lập tức bị đánh bay ra khỏi thành Bình Giang.
“Ngươi...”
Thấy vậy, Bành Tiên Nhi biến sắc, nhưng nàng chưa kịp sợ hãi thì kẻ áo choàng đen kia đã lại quay về phía nàng.
“Ngươi cũng vậy.”
“Cút!”
Cùng với một cú đấm khác, Bành Tiên Nhi trực tiếp theo chân Trường Kiếm Không.
“Ca, không phải ca nói là ở đây sẽ không có ai đến sao, ngươi xem, hai người vừa bị ngươi đánh bay chẳng là là những kẻ xông vào hay sao?” Cẩu tử nói: “Vậy thì giấu tiền ở nơi này không an toàn đâu!”
“Đúng vậy!”
Kẻ mặc áo choàng đen chợt nhận ra. “Vậy phải làm sao đây?”
“Ta thấy, hay là về võ quán đào một cái hố chôn nó?” Cẩu tử nhanh nhẹn nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
“Thật thông minh, đi nào!”
Cả hai xách mấy bao tải tiền, lén lút trở về võ quán.
Trong võ quán, Dịch Phong và Lục Thanh Sơn đang ngồi đối diện nhau chơi cờ vây.
“Ngươi thua rồi.”
Dịch phong đặt quân cờ màu trắng xuống, nở một nụ cười mãn nguyện.
“Tiên sinh quả nhiên lợi hại, ta thua rồi.” Lục Thanh Sơn tỏ vẻ hổ thẹn.
“Không trách ngươi, dù sao ngươi cũng mới học thôi mà.”
Dịch Phong mỉm cười, bởi hắn biết rằng, nếu muốn nâng cao khả năng đánh cờ của mình, không phải lúc nào cũng chỉ chơi một loại cờ, sau khi chơi cờ tướng, hắn mới chơi đến cờ vây.
Nhưng mà, đánh cờ với một con gà như Lục Thanh Sơn thật sự chẳng có ý nghĩa gì hết, hắn nằm trên ghế tựa lấy một cục gỗ điêu khắc bán thành phẩm nhỏ bên cạnh.
Suy cho cùng thì còn những nhiệm vụ khác mà, cho nên ngoài lúc rảnh rỗi chơi cờ ra, Dịch Phong còn phải nâng cao kỹ năng điêu khắc của mình.
Trong khoảng thời gian này, tuy rằng khắc chưa hoàn thành, nhưng trình độ cũng không thấp.
“Tiên sinh, ngươi nghe nói về chuyện bên ngoài thành Bình Giang chưa?”
Lục Thanh Sơn ngồi sang một bên nhẹ giọng nói: “Khu mộ thật sự hệt như những gì ngươi nói, mấy thứ tốt đều bị người khác cuỗm hết rồi, hơn nữa khu mộ này chỉ đơn giản là âm mưu, Giang Vũ không hề tìm truyền nhân, mà muốn tìm người đoạt xá, bây giờ rất nhiều tu sĩ đang bị hắn ta nhốt ở đó!”
“Chuyện như này, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá.” Dịch Phong cười nhạt nói: “Ngươi phải biết là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, tên ác ma bất khả chiến bại kia có ác độc như thế nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ có người trừng trị được hắn, có thể hôm nay, cũng có thể là ngày mai.”
Con ngươi của Lục Thanh Sơn co rút lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy lời của Dịch Phong cực kỳ thâm thúy.
Chẳng lẽ.
Tiên sinh định ra tay sao?
Hắn liếc qua, Dịch Phong vẫn đang chăm chú điêu khắc.
Một lúc sau, khẩu súng lục “Desert Eagle” kiếp trước được tạc ra từ tay hắn, sống động y như thật.
Hắn cầm trên tay nhìn một lượt, cảm thấy khá hài lòng.
Nhưng mà hắn vô thức liếc nhìn tờ giấy nhàu nát trên bàn, lập tức cau mày lại.
Vì không có bàn cờ, thế nên cách tốt nhất là đành phải vẽ bàn cờ lên trên tờ giấy này.
Nhưng sau vài ván, tờ giấy này đã nhàu nhĩ cả lên rồi.
“Lão già, ngươi quen thuộc với thành Bình Giang hơn ta nhiều, nếu ngươi thấy một cái bàn gỗ vuông tốt hoặc một cái bàn đá cũng được, ngươi đem đến đây cho ta một cái nhé.” Dịch Phong nhìn Thanh Sơn lão tổ đối diện rồi mỉm cười nói.
“Tiên sinh định…?”
Lục Thanh Sơn vội vàng hỏi.
“À, ta định dùng nó để khắc bàn cờ vây, không thể cứ dùng giấy để thay mãi được!” Dịch Phong bất lực nói.
“Bàn cờ vây ư?”
Lục Thanh Sơn hơi giật mình, đồng thời cũng thấy có chút khó nhằn.
Dù sao thì đến con dao thái rau hay cái cuốc mà tiên sinh dùng cũng là thánh phẩm, mà bàn cờ vây quan trọng như vậy, e rằng ít nhất cũng phải là thánh phẩm, thậm chí còn phải là thứ cao cấp hơn thánh phẩm ấy chứ?
Mà Lục Thanh Sơn hắn, đi đâu tìm được thứ đó đây?
Thế là hắn ngại ngùng nói: “Tiên sinh, e rằng thứ này khó kiếm lắm đó!”
“Không cần vội đâu, sẽ có ngay thôi ấy mà.”
Dịch Phong cười cười rồi nói.
“Sẽ có ngay ư?”
Lục Thanh Sơn gãi đầu gãi tai, hắn cứ cảm thấy lời nói này của Dịch Phong có thâm ý gì đó, nhưng kẻ ngu muội như hắn lại không thể biết được ý cụ thể trong đó là gì.