Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 239: Võ quán đó có cao thủ tuyệt thế




Điều Giang Vũ không ngờ tới là khi hắn định bước tiếp thì ba người lại bay ngược lại, chắn trước mặt hắn.

“Muốn chết hả!”

Tu vi sắp đến Võ Đế của hắn đột ngột bùng nổ, hắn trực tiếp dùng một chưởng đánh về phía ba người Ngô Vĩnh Hồng.

Dưới một chưởng này, ba người Ngô Vĩnh Hồng cảm thấy linh hồn mình như run lên, công kích chưa tới, nhưng sức ép mạnh mẽ kia cũng đã kiến bọn họ phụt máu tươi.

Nhưng dù biết không thể ngăn cản nổi, nhưng bọn họ vẫn chắn trước cửa võ quán, bất động, ánh mắt đầy quyết tâm.

Mà thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện hai thùng phân, phân lập tức bay tung tóe bao phủ lấy Giang Vũ.

Giang Vũ biến sắc, do dự một chút rồi rút chưởng kia lại, lùi người về phía sau tránh nước phân.

Chính điều này đã cứu sống ba người Ngô Vĩnh Hồng.

Cùng lúc đó, Lỗ Đạt Sanh đáp người xuống, đứng song song với ba người Ngô Vĩnh Hồng.

“Người gánh phân, xin đa tạ.”

Ba người Ngô Vĩnh Hồng nhìn Lỗ Đạt Sanh với vẻ đầy cảm kích.

Lỗ Đạt Sanh gật đầu, bốn người họ cùng một chiến tuyến, bảo vệ võ quán một cách chặt chẽ.

“Lại có thêm một Võ Tôn khác!”

Ở xa, Thư Cầm Họa và những người khác tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đúng vậy, võ quán này không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu bình thường, e rằng hai tông môn chúng ta cũng không dám bất cẩn đắc tội, nhưng bây giờ trước mặt bọn họ lại là Giang Vũ.”

Đệ Ngũ Trận thở dài đầy tiếc nuối.

Rõ ràng, ở trước mặt Giang Vũ - người chỉ cần một bước là có thể tới được Võ Đế, cho dù bao nhiêu Võ Tôn đến cũng vô dụng.

“Chết tiệt, mấy con kiến cũng dám cản đường ta!”

Giang Vũ hoàn toàn bị kích thích bởi bốn người Ngô Vĩnh Hồng, hắn vươn một ngón tay ra, ảo ảnh lập tức ngập trời, hệt như trụ trời đang từ từ cao lên, sau đó ghiền nát bốn người Ngô Vĩnh Hồng.

Dưới một ngón tay này, da đầu bốn người tê dại, thậm chí sinh khí bị đè nén đén mức không thể sử dụng được, chỉ có thể chờ chết.

“Một đòn thật kinh khủng.”

Ở phía xa, Thư Cầm Họa và những người khác cũng thay đổi sắc mặt.

“Ca, động tĩnh bên ngoài lớn ghê.” Trong nhà kho của võ quán, cẩu tử quay đầu nhìn bên ngoài, nhẹ giọng nói.

“Ồ, một đám rác rưởi đang làm loạn ấy mà, đừng quan tâm bọn chúng, tiếp tục đào đi.” Khô Lâu thờ ơ nói.

“Tuân mệnh!”

Cẩu tử tiếp tục đào.

Lục Thanh Sơn cảm nhận được sức mạnh bên ngoài, toàn thân bồn chồn, háo hức nhìn Dịch Phong.

“Lão đầu, sao lúc nào cũng nhìn ta thế?”

Dịch Phong đảo mắt nhìn hắn, nhìn tác phẩm trong tay mà cảm thấy càng ngày càng thấy thỏa mãn, thế là hắn lại bắt đầu nổi loạn, cầm Desert Eagle trong tay, nhếch khóe miệng, đồng thời cũng nhắm một mắt.

“Biu!”

Cùng với âm thanh từ trong miệng phát ra, hắn nhắm thẳng về phía cửa sổ, bắn một phát!

“Cái gì?”

Thấy cảnh này, Lục Thanh Sơn đột nhiên trừng mắt.

Bởi vì vừa rồi hắn mới nhìn rõ, từ trong tay Dịch Phong, thứ đồ cổ quái kỳ lạ đó, phát ra một năng lượng vô hình, bắn xuyên qua cửa sổ.

“Tiên sinh, ta xin phép đi trước.”

Lục Thanh Sơn cúi đầu chào Dịch Phong, lập tức lao ra khỏi võ quán.

Vừa tới cửa, hắn ta đã thấy một cảnh tượng làm cho hắn cả đời này không bao giờ quên được.

Cùng với sự xuất hiện của năng lượng vô hình đó, một chưởng dưới ngón tay vô địch thiên hạ kia đã lập tức tan biến.

“Cái gì?”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Thư Cầm Họa, Đệ Ngũ Trận, Đệ Ngũ Trường Không ở phía xa bí mật quan sát nơi này, gần như đồng thanh lên tiếng.

Trong một khoảnh khắc, cả ba người đều cảm thấy sợ hãi kinh ngạc, đến mỗi hàm như sắp rớt xuống đất.

Rốt cuộc là kiểu tấn công kiểu gì vậy.

Chỉ trong nháy mắt nó đã đánh bại đòn tấn công khủng bố này.

Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo như tiếng sấm xẹt ngang qua tiềm thức của họ.

Vì sau khi đánh bay một đòn kia, nó không những không tiêu tán mà còn tiếp tục tấn công Giang Vũ.

Giang Vũ tức phát điên, vẫn chưa biết đòn tấn công của mình bị đánh bại, mà phát hiện ra có thứ gì đó phá vỡ Kim Sắc Thể của hắn.

“A!”

Đòn tấn công này lập tức khiến một chân của hắn trở thành hư vô.

“A!”

Trong Kim Sắc Thể, một Giang Vũ nãy giờ vẫn cao cao tự đại, giờ đây gào thét thê lương, mắt mở trừng trừng, đầy khiếp sợ.

Cùng lúc đó, Cầm Đài đế phẩm hắn giẫm lên cũng rơi “rầm” một tiếng xuống đất, Vu Võ Kiệt trong tay cũng bị hắn ném đi.

Nhưng điều hắn không ngờ là, nguồn năng lượng đó không vừa mới đánh gãy một chân hắn mà vẫn chưa tiêu tan, còn quay lại tấn công hắn một lần nữa.

Giang Vũ hít một hơi sợ hãi tột độ.

Vào lúc này, hắn ta mặc kệ tất cả, dùng tốc độ nhanh nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ, liều mạng mà chạy.

Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu, chỉ e là vẫn sẽ không thoát khỏi đòn tấn công này.

Mọi người nhìn thấy Giang Vũ đang bỏ chạy sau khi bị trúng đòn, Kim Sắc Thể mạnh mẽ bá đạo phút chốc trở thành méo mó.

Tựa như sương mù bị lực khí đánh tan ra xung quanh.

Sau đó hóa thành những hạt nhỏ li ti, dần dần tan biến.

Tan thành tro bụi!

Bầu trời trở nên bình lặng.

Cơn mưa xối xả như trút nước, vào lúc này đột ngột dừng lại, không khí trong trẻo trở lại.